Chương 5: Cậu không lái xe đến à

Dịch: Anh Nguyễn

Tống Khanh lúc đó cho rằng mình bị khuôn mặt này lừa gạt.

Lần đầu tiên và duy nhất trong đời cậu trốn học thì lại tình cờ gặp được Thẩm Dữ Quan.

Thẩm Dữ Quan dựa vào lan can hành lang, trên tay cầm điếu thuốc lượn vòng vòng, khói thuốc che khuất khuôn mặt anh.

Thẩm Dữ Quan ba năm học đó chỉ nói với cậu một câu: "Các cậu, trốn học ở chỗ nào?"

Giọng nói trầm và gợi cảm nghe dễ chịu hơn cả bản nhạc piano yêu thích của cậu.

Sau này Tống Khanh nghĩ, nếu ông trời cho cậu một cơ hội khác, liệu cậu có trốn học và đi theo con đường đó không? Cậu suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không tìm được câu trả lời.

"Tiên sinh.” Bước chân của cậu chậm lại, như có sương mù che phủ đôi mắt cậu, hình ảnh Thẩm Dữ Quan trước mặt và người thân thiết trong trí nhớ của cậu đột nhiên chồng lên nhau, giọng nói cậu nhẹ nhàng dịu dàng xen chút sợ hãi.

Nhưng sở dĩ ảo giác là ảo giác là vì chúng có thể bị thổi bay dễ dàng dù chỉ nhỏ như con muỗi.

Thẩm Dữ Quan nghe thấy âm thanh liền liếc nhìn sang, vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí còn không thèm nở nụ cười giả tạo ba điểm như thường lệ.

Ngay cả Tống Khanh cũng phải thừa nhận, bộ dáng lạnh lùng này chính là của Thẩm Dữ Quan.

Tàn nhẫn và bất chính, coi cảm xúc như không có gì.

Sau khi nhìn anh một lúc lâu, người trong ký ức của cậu ngày càng mờ đi, ham muốn của cậu trở nên như một cái bóng, không thể giữ được tình yêu trọn vẹn của mình và đang chao đảo trên bờ vực sụp đổ.

Sau khi hút điếu thuốc cuối cùng, Thẩm Dữ Quan lại gần Tống Khanh, như muốn nhìn rõ người đàn ông trước mặt đang nghĩ gì, liền hỏi: “Ly hôn với tôi có vui không?”

Anh không yêu Tống Khanh, nhưng anh không thể chịu đựng được sự vui vẻ của Tống Khanh khi cậu sắp ly hôn với anh.

Từ đầu đến cuối, người này hẳn là đều nằm trong tay anh, bị anh nắm giữ quyền lực sinh tử.

Tống Khanh bối rối, câu hỏi này không nằm trong phạm vi câu trả lời của cậu. Câu trả lời là Thẩm Dữ Quan không vui, anh đồng ý ly hôn là vì cậu không còn ích lợi nữa, không phải vì Tống Khanh muốn ly hôn.

Nhưng đáp án là không, giống như ở đây không có ba trăm lạng bạc, chân trước vừa ly hôn xong, chân sau ở trong quán bar.

Tống Khanh không quyết định được, đành phải hỏi, trả lại quyền chủ động cho Thẩm Dữ Quan: "Tiên sinh, anh muốn nghe đáp án như thế nào?"

Phải thận trọng và làm hài lòng anh.

Vẻ mặt của Thẩm Dữ Quan được cải thiện sau khi nghe điều này và anh dường như rất hài lòng với giọng điệu ngọt ngào của Tống Khanh.

Tống Khanh biết mình đã không nhầm khi hỏi vậy.

"Không có đáp án, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ tới mắng tôi chứ." Thẩm Dữ Quan trầm giọng đến gần cậu, hơi thở nóng ẩm của mùi hoa cam quấn lấy cậu, khiến Tống Khanh run rẩy, ngứa ngáy, “Đột nhiên có chút cảm giác… nhớ vẻ kiêu ngạo bá đạo trước kia của cậu."

Tống Khanh cho rằng người này đã đi quá xa rồi. Cậu đã nhổ hết răng nanh, móng vuốt khắp người, nhưng anh lại vẫn còn nhớ cảm giác hưng phấn khi bị mèo rừng cào.

“Nếu có cỗ máy thời gian, em cũng muốn lấy lại dáng vẻ đó.” Tống Khanh nhu mì trả lời.

Mèo hoang từ lâu đã được nuôi trong chuồng như thú cưng nhưng chúng vẫn có thể duỗi thẳng móng vuốt.

"Cậu sắp đến giai đoạn phát tình rồi à?” Khi anh đến gần, mùi thơm không thể che giấu xông vào lỗ mũi, khiến pheromone của Thẩm Dữ Quan cũng tràn ngập xung quanh.

Pheromone của Tống Khanh là một loại hoắc hương mạnh mẽ và hấp dẫn, rất khác biệt với anh, vô cùng ngọt ngào và thơm ngát.

Pheromone đậm đà hoà quyện vào mùi hương của hoa cam, không hợp với Tống Khanh, nhưng pheromone lại không thể tách rời. Chúng giống như một sản phẩm nổi tiếng được tạo ra bởi nhà chế tạo nước hoa nổi tiếng nhất vậy.

Tống Khanh giơ tay ấn miếng dán trấn áp hai lần, hy vọng dán chặt hơn, ức chế hương thơm: "Sắp đến rồi."

"Tại sao cậu không nói với tôi?"

Lượng pheromone tràn ra quá mạnh khiến Thẩm Dữ Quan bước ra giữ khoảng cách hiữa hai người trước khi họ gần như biến thành chai nước hoa lớn nồng nặc mùi hoa cam, cơn gió mát tình cờ thổi qua, thổi bay dư vị.

Nói ra có ích gì? Tống Khanh vừa cười vừa thở dài, omega đúng là chủng tộc ít được tạo hoá ưu ái nhất.

Có một nhược điểm khác là khả năng tương thích thấp mà Tống Khanh đã học được từ kinh nghiệm cá nhân của mình.

Thời kỳ phát tình của omega giống như một màn biểu diễn vậy, chỉ cần alpha không ở gần và không thể tiếp xúc với pheromone thì sẽ trở nên đau đớn, điên cuồng.

Vì vậy, cho dù Tống Khanh đau đớn ngã xuống đất, khóc lóc thảm thiết vì phát tình, Thẩm Dữ Quan vẫn có thể nói cười và nhìn từ xa.

May mắn thay, alpha cũng có kỳ phát tình và cũng cần có omega.

Tống Khanh bình tĩnh nói: “Chỉ cần thay miếng khác là ổn thôi."

"Tiên sinh, anh có muốn cùng nhau quay về không?” Tống Khanh cảm thấy choáng váng vì gió lạnh. Cậu thật sự không muốn tiếp tục giao tiếp với Thẩm Dư Quan trong gió lạnh nữa.

Vì Thẩm Dữ Quan không quay về nên cậu chỉ muốn khách sáo một chút, mặc áo khoác vào và định chào tạm biệt Thẩm Dữ Quan.

"Được."

Thẩm Dữ Quan hiếm khi đồng ý.

Tống Khanh sửng sốt: "Cùng nhau?"

"Có vấn đề sao?"

"Không, tiên sinh, đợi tôi một lát, tôi sẽ gọi taxi." Tống Khanh phủ nhận, lấy điện thoại di động từ trong túi ra và khéo léo mở ứng dụng du lịch.

"Cậu không lái xe ra ngoài à?” Thẩm Dữ Quan nhìn Tống Khanh. Anh không thường xuyên sống ở đó, nhưng trong gara cũng có rất nhiều xe hơi đắt tiền.

Tống Khanh nghẹn ngào, chậm rãi nói: "Không..."

Thẩm Dữ Quan giống như vừa phát hiện ra một thế giới mới, trong mắt tràn đầy nghi vấn, ví dụ như ngày nay còn có người không biết lái xe?

“Lúc đầu em không có thời gian, nhưng sau đó em lại không cần nữa.”

Cậu đã học tập chăm chỉ cho đến khi cậu mười tám tuổi, nếu không cậu sẽ không thể mới 15 tuổi đã học đại học, trốn học và gặp Thẩm Dữ Quan.

Sau khi bước sang tuổi mười tám, cậu trở thành thứ mà Lý Du gọi là kẻ nghiện tình yêu, trái tim cậu tập trung vào Thẩm Dữ Quan và cậu không có hứng thú với một việc tốn nhiều thời gian và công sức như thi lấy bằng lái xe nữa.

Đôi khi cậu cảm thấy hụt hẫng, cậu lại đánh mất trái tim mình.

Thẩm Dữ Quan nhìn Tống Khanh bằng ánh mắt nghi ngờ. Nếu người lái xe không chú ý tới Thẩm Dữ Quan trông giống một con người, chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ có chuyện gì đó không ổn.

Sau khi cảm nhận được ánh mắt khó diễn tả của tài xế, Thẩm Dữ Quan vẫn im lặng, thu hồi ánh mắt tò mò.

....

Tống Khanh mở cửa, từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép dùng một lần chưa dùng đưa cho Thẩm Dữ Quan.

“Đôi khi tôi cảm thấy việc quay lại đây giống như quay lại khách sạn vậy.” Thẩm Dữ Quan nhận lấy và nói đùa.

"Đúng, về đây cũng chỉ để giải quyết vấn đề sinh lý thôi." Tống Khanh ở trong lòng trả lời.

Tống Khanh cởϊ áσ khoác ném lên ghế sô pha, cúi đầu tìm kiếm thứ gì đó trong tủ bàn cà phê bằng men trắng, những đường nét duyên dáng như trên ghế sofa. Cậu vừa tìm kiếm vừa nói: "Tiên sinh, tôi đã dọn phòng rồi. Anh có thể đi ngủ trước.”

Thẩm Dữ Quan không nhúc nhích, hỏi: "Cậu đang tìm cái gì?”

Tống Khanh thản nhiên trả lời: "Miếng dán ức chế, cái này hình như không có tác dụng."

"Cậu dùng nó để làm gì?"

Tống Khanh cuối cùng cũng tìm được trong góc, cậu xé cái cũ ra thay cái mới vào.

Thẩm Dữ Quan mỉm cười, bước tới nắm lấy cổ tay của Tống Khanh, lòng bàn tay nóng đến mức khiến Tống Khanh nhìn anh mà không biết tại sao.

Bàn tay còn lại dễ dàng xé bỏ miếng dán ức chế, các tuyến của cậu háo hức tiết ra pheromone nồng nàn và quyến rũ, háo hức tìm kiếm người đánh dấu cậu.

Anh nắm lấy tay Tống Khanh, nhẹ nhàng vuốt ve trên cổ, nơi có tuyến hạch của cậu, tỏa ra mùi thơm cam và cũng không kém phần nóng bỏng.

"Cậu có cảm giác được không, Tống Khanh?"

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3