Chương 6: Chuyện cũ

Dịch: Anh Nguyễn

Thẩm Dữ Quan nhìn Tống Khanh với ánh mắt săn mồi, đồng thời, pheromone do tuyến tiết ra đột ngột dâng trào. Trong đầu anh nhanh chóng vang lên bài ca chiến đấu, tấn công Tống Khanh như đang tấn công thành phố và cướp đất.

"Tiên sinh…” Tống Khanh hơi run lên, nhẹ giọng nói nhỏ. Thời kỳ phát tình của cậu vẫn chưa đến, nhưng pheromone của alpha luôn dễ dàng khiến omega mất đi áo giáp.

Tuy nhiên, chỉ trong vài phút, pheromone do Thẩm Dữ Quan tiết ra cũng đủ khiến Tống Khanh cúi đầu và nhanh chóng bước vào giai đoạn phát tình.

Hơi nóng không vừa ý khiến chân cậu yếu ớt, chân trượt nên ngã vào vòng tay của Thẩm Dữ Quan. Vòng tay anh khác với vòng tay của cậu, ấm áp và nóng bỏng, ở trong vòng tay anh, cậu từ từ áp trán mình vào cổ anh.

Mùi thơm cam nồng nàn giống như một đôi bàn tay vô hình vuốt ve toàn thân anh từ trên xuống dưới.

"Tiên sinh…” Cậu gọi to hơn một chút, hy vọng nhận được câu trả lời từ Thẩm Dữ Quan.

“Không kiên nhẫn như vậy?” Thẩm Dữ Quan nhếch khóe môi, giọng nói đầy mê hoặc, nhưng anh có đủ thời gian nhìn vẻ mặt khao khát pheromone của Tống Khanh, cười nói.

Đứng cao không thua một tấc.

"Em..." Vẻ mặt bình tĩnh không vội vàng của Thẩm Dữ Quan trong nháy mắt khiến Tống Khanh nhớ đến vô số ký ức tồi tệ, đôi mắt đỏ hoe, không khỏi lộ ra ánh mắt cầu xin.

Cậu cầu xin Thẩm Dữ Quan đừng bỏ cậu ở đây và để cậu bị tra tấn một cách đau đớn vì không nhận được pheromone. Tống Khanh đã quen với cảm giác ngứa ngáy và đau đớn khi bị kiến cắn nên vô cùng sợ hãi.

Thân thể Tống Khanh mạnh mẽ trượt xuống, Thẩm Dữ Quan không nhịn được vươn tay kéo lên, môi chạm vào lông mày Tống Khanh, thấp giọng hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?”

“Em muốn…” Tống Khanh không thể nói được gì về những lời dâʍ đãиɠ như lúc ở trên giường. Ngay cả vì những nhu cầu sinh lý ngắn ngủi, cậu cũng phải nuốt chửng chúng. Hơi nóng tổng hợp khiến cậu khó thở. Cậu ngẩng đầu lên và chạm vào khoé miệng Thẩm Dữ Quan nói: “Em muốn anh.”

Đôi mắt trong trẻo, ấm áp tràn đầy du͙© vọиɠ, khiến tâm hồn rung động.

"Nhỏ..."

Thẩm Dữ Quan hơi nheo mắt lại, cúi người ôm lấy Tống Khanh, kệ cho Tống Khanh hoảng sợ, nhanh chóng giữ cổ cậu, vững vàng đi về phía phòng ngủ trên tầng hai.

[Khuya]

Thẩm Dữ Quan tắm rửa sạch sẽ, khéo léo lấy một viên thuốc trên bàn đầu giường ném cho Tống Khanh.

Cơn đau của Tống Khanh vẫn còn, nhưng cậu vẫn chống người ngồi dậy, khô khốc nuốt viên thuốc tránh thai.

Thẩm Dữ Quan quần áo gọn gàng ngăn nắp, nếu không phải trên ngực có nếp nhăn thì nhìn bộ dáng không khác gì sắp đi họp là bao.

Nhìn lại bản thân, cậu không giấu được những vết đỏ và mùi nồng nặc khắp cơ thể.

Một niềm vui vô cảm, không có gì hơn thế.

"Tiên sinh, em về phòng đây." Tống Khanh nhặt quần áo bị ném dưới đất lên, mặc vào rồi nói.

Thẩm Dữ Quan giơ tay cởϊ qυầи áo mình chưa từng cởi ra, ngâm nga tỏ vẻ đã hiểu.

Tống Khanh lau đi dấu vết anh để lại, chúc ngủ ngon rồi quay người loạng choạng rời đi.

Cảm giác nhớp nháp và nhớp nháp thật khó chịu. Tống Khanh trở về phòng và đi thẳng vào phòng tắm sau khi tắm xong, đầu cậu bắt đầu choáng váng.

Chân cậu yếu ớt, loạng choạng lùi lại trên giường, cậu đưa tay mò mẫm hồi lâu trên bàn cạnh giường. Cậu chạm vào miếng dán ức chế rồi đắp lên cái cổ sưng đỏ, đau nhức. Cậu đứng dậy và run rẩy, nhưng miếng dán ức chế vẫn dán chặt vào, một động tác cực kỳ đơn giản đã khiến Tống Khanh toát mồ hôi lạnh, phải một lúc sau cậu mới thoát khỏi cơn đau tột cùng.

Mùi pheromone đột nhiên biến mất, cho đến khi che đậy vết hoắc hương cuối cùng trong phòng, cậu chìm vào giấc ngủ hoàn toàn như một con robot không có điện.

Ngày hôm sau, mặt trời lặn về hướng tây, Tống Khanh tỉnh dậy, cậu cảm thấy choáng váng như bị đổ đầy chì. Cậu đưa tay lên trán, nóng đến kinh người. Cậu đi lấy thuốc hạ sốt và có đi ngang qua phòng Thẩm Dữ Quan, không có ai ở đó, ngay cả một chút nhiệt độ cũng không có.

Sau khi uống thuốc hạ sốt, cuối cùng cậu cũng thấy đỡ hơn, nhưng tay chân lại đau nhức đến mức Tống Khanh không muốn cử động. Cậu chui vào chăn, cuộn tròn thật chặt trong một không gian nhỏ.

Tiếng chuông không ngừng vang lên, Tống Khanh hiếm khi cảm thấy khó chịu. Cậu muốn bịt tai lại, cậu không chịu nổi tiếng chuông dai dẳng đó mà vươn tay ra khỏi chăn, chộp lấy chiếc điện thoại phát ra bản piano mà cậu yêu thích, nhưng sau hôm nay nó có thể sẽ bị đưa vào danh sách đen.

Cậu ngơ ngác nhìn điện thoại, màn hình khóa hiện lên cuộc gọi nhỡ, nhưng khi bấm vào thì lại là cuộc gọi quấy rối.

Cậu chửi bới vài lần và định ném điện thoại sang một bên thì trên WeChat xuất hiện một tin có nick tên là Kẻ Lừa Đảo.

Mí mắt Tống Khanh giật giật, cậu cho rằng Thẩm Dữ Quan ít nhất đã một năm không gửi tin nhắn WeChat cho cậu, bây giờ cậu lại điên như vậy.

Kẻ lừa đảo: "Gặp cậu ở cửa vào lúc một giờ chiều."

Ngày mai là sinh nhật của ông nội, Thẩm Dữ Quan nói sẽ đến đón cậu, thậm chí còn nhắc nhở cậu, sự chu đáo này chưa từng có trước đây.

Tống Khanh: "Được."

Thẩm Dữ Quan không trả lời, Tống Khanh chán nản đưa ngón tay lên trên, lại có một tin nhắn nữa, là lời chúc ngủ ngon của anh, ngày 20 tháng 5 năm ngoái.

Hôm nay là ngày kỷ niệm 7 năm ngày cưới của cậu và Thẩm Dữ Quan. Cậu đơn phương nhớ tới, cũng đơn phương muốn tổ chức lễ kỷ niệm. Người ta nói rằng những cặp đôi có thể ở bên nhau suốt bảy năm sẽ bền chặt suốt đời.

Cậu từ lâu đã từ bỏ những suy nghĩ vô ích như vậy trong cuộc đời, nhưng cậu nghĩ hôm nay là một ngày tốt lành để gặp Thẩm Dữ Quan và dùng bữa với anh.

Đương nhiên, Thẩm Dữ Quan vẫn là Thẩm Dữ Quan, anh cũng không có ý chiếu lệ nói gì với Tống Khanh, chỉ là mặc kệ thôi.

Tống Khanh nhìn tin nhắn chúc ngủ ngon do cậu gửi, càng cảm thấy mình thật sự đang tìm rắc rối mà.

Sau khi lướt qua câu "chúc ngủ ngon", cậu lại lướt lên. Không có nhiều bản ghi trò chuyện giữa cậu và Thẩm Dữ Quan. Sau khi cuộn khoảng năm sáu phút, cậu mới lướt được tin nhắn sớm nhất là họ sắp kết hôn. Lúc đó cậu và Thẩm Dữ Quan nhắn rất nhiều, cậu thậm chí còn nhớ rất rõ những dòng tin ôn nhu, quan tâm của Thẩm Dữ Quan. Nhưng sau đó cậu mới biết kỹ năng diễn xuất của anh đúng là đỉnh cao.

Tất cả các bản ghi cuộc trò chuyện đều không có ngoại lệ. Lời mở đầu và lời kết thúc của Tống Khanh đều là: "Chúc ngủ ngon, đi ngủ sớm đi, em hơi bận" lúc đầu, sau đó đều là "ừm, ừ, được rồi". Trong số đó, điều hiếm hoi vượt quá số lẻ là "Hãy gọi cho trợ lý nếu cậu có vấn đề gì."

Sau câu nói này, Tống Khanh gửi rất ít tin nhắn WeChat, có thể nói tính bằng năm.

Đột nhiên, với bàn tay đang di chuyển của mình, cậu vô tình bấm vào một tin nhắn thoại.

Thế giới đi vào bế tắc...

Tứ chi của Tống Khanh như bị đóng băng bởi cái lạnh của bầu trời băng giá, nhưng những ký ức lại giống như mở ra một chiếc hộp ký ức đã bị phong ấn từ lâu, không ngừng trút vào trong đầu cậu, không chịu buông bỏ bất kỳ góc nào dấu vết.

Máu chảy khắp ngôi nhà nhợt nhạt, vô số bóng đen chen chúc nhau, xào xạc, hết tay này đến tay khác đẩy cậu, khiến cậu lăn xuống cầu thang không biết bao nhiêu lần, cố gắng trốn thoát nhưng lại bị tóm lấy tóc, hết lần này đến lần khác, trở lại đỉnh và lại cuộn xuống.

Cậu cảm thấy khó thở, vội vàng nhấn nút nguồn, nhưng giọng nói rất ngắn, chỉ hai ba giây, liền kết thúc khi màn hình điện thoại tối đen.

“Đứa bé đã mất rồi, em xin lỗi…”

Lời xin lỗi yếu ớt như sắp chết này rõ ràng khàn khàn không rõ ràng, nhưng lọt vào tai lại vô cùng rõ ràng, giống như một tia sáng chiếu thẳng vào trong sương mù, xuyên thẳng vào lòng Tống Khanh.

Đôi môi cậu trong phút chốc tái nhợt như tờ giấy, toàn thân đau đớn, siết chặt cơ thể, nước mắt không kìm được rơi xuống.

Đã bốn năm trôi qua, năm nào cậu cũng đi lễ bái, từ bật khóc đến không khóc hay làm loạn, cậu tưởng mình đã buông tay, nhưng hóa ra cậu chỉ đang lừa dối chính mình.

Trong tám năm qua, lần duy nhất cậu thực sự nghĩ đến việc ly hôn là trong thời gian sảy thai, cậu tự trách mình không bảo vệ tốt đứa trẻ, cậu yêu đứa con trong bụng mình vô cùng.

Cậu muốn để Thẩm Dữ Quan được tự do, nhưng Tống gia không đồng ý, Thẩm gia cũng không cho phép.

“Họ đều nói rằng trẻ con sẽ là chiếc áo bông nhỏ của mẹ." Tống Khanh run rẩy lấy thuốc giảm đau trên bàn cạnh giường ra, nuốt xuống, trong mắt đờ đẫn nói: “Khó trách sao mấy năm nay mình đều cảm thấy Sương thành lạnh như vậy...."

Thuốc giảm đau có tác dụng rất nhanh, sau khi Tống Khanh uống vào, tứ chi dần dần ấm lên, cơn đau xâm chiếm tủy xương cũng dần yếu đi, nhưng cậu vẫn không nhịn được mà quấn mình chặt hơn trong chăn.

"Con đáng ra phải sinh ra là một đứa trẻ khoẻ mạnh. Đừng nên xui xẻo khi gặp lại một người như ta."

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người:3