Chương 3.3: Mang thai

Khi Walton đến, nhìn thấy Mạc Lan đang ngủ trong tư thế giống với buổi sáng hôm đó, cậu nhíu chặt mày, đầu nghiêng sang bên phải.

Có lẽ, ngày đó cậu ngủ như vậy, không phải vì chán ghét tiếp xúc với mình, mà là đây là thói quen khi ngủ của cậu……

Walton còn đang miên man suy nghĩ, Mạc Lan đã mở mắt.

“Sao anh lại tới đây?” Mạc Lan ngồi dậy.

Walton muốn đến đỡ cậu, nhưng Mạc Lan lại gạt tay anh ra, bất mãn nói: “Tôi không yếu ớt như vậy.”

Walton cũng không giận, ngồi ở mép giường: “Tôi nhận được điện thoại của thượng tá Lâm Khắc, nói em nôn nghén rất nặng, quân y kiến nghị trên người em nên có nhiều tin tức tố của tôi hơn, có lẽ sẽ giảm bớt cơn nôn nghén của em.”

Mạc Lan nhíu mày, khó hiểu nói: “Làm thế nào để trên người tôi có nhiều tin tức tố của anh?”

“Làʍ t̠ìиɦ a!” Vị quân y nhiều chuyện bước vào, phòng y tế chỉ có một mình Mạc Lan, anh ta rất nhàn nhã, “Omega sau khi mang thai bị nôn nghén nghiêm trọng, đó là vì thai nhi thiếu tin tức tố của Alpha trấn an, làʍ t̠ìиɦ là cách tốt nhất để giao lưu tin tức tố.”

Bầu không khí trong phòng lập tức có chút xấu hổ, Walton nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Em ăn cơm chưa? Vừa lúc tôi muốn ăn thử thực đơn ở chỗ em.”

Mạc Lan gật gật đầu, xuống giường mang Walton rời khỏi phòng y tế. Vị bác sĩ nhiều chuyện kia vẫn không ngừng lải nhải ở phía sau: “Chỉ cần làm ở tràng đạo, đừng duỗi vào khoang sinh sản, không cần lo lắng sẽ làm tổn thương đến bảo bối!”

Hai người nhanh chóng thoát khỏi phòng y tế.

Khi ăn cơm ở nhà ăn lại bị vây xem. Mạc Lan rất nổi tiếng, không chỉ ở khu 6, thậm chí toàn bộ Liên minh, thậm chí bao gồm cả Đế quốc, cũng chỉ có cậu là vị thiếu tá Omega duy nhất. Mà vị thiếu tá Omega có tính lãnh đạm này, nghe nói vị thành niên đã bắt đầu dùng thuốc ức chế lâu dài, lại đang ăn cơm cùng một vị Alpha xa lạ ở nhà ăn.

“Chưa thấy qua, không phải ở trong quân doanh chúng ta đi?”

“Hình như là khu bên cạnh.”

Hai người cố gắng không để ý đến những cuộc thảo luận xung quanh.

Hai người vẫn luôn trầm mặc ăn cơm xong, ở cửa nhà ăn, Mạc Lan tiêu sái mà cáo biệt với Walton: “Tôi về trước đây.”

“Được.” Walton đứng im không nhúc nhích, chỉ thấy Mạc Lan đi chưa được mấy bước, lại đỡ một thân cây, đem bữa tối vừa ăn xong nôn ra hết.

Walton nhanh chóng chạy tới quầy bán quà vặt ở cửa nhà ăn, cầm một chai nước, đỡ lấy bả vai Mạc Lan để cậu đứng vững, rồi đưa nước để cậu súc miệng.

Mạc Lan cũng ý thức được, hôm nay cậu đã nôn cả ngày, chỉ khi ở cùng Walton trong phòng y tế và nhà ăn mới không nôn, vừa rời khỏi Walton vài bước đã lại nôn ra, ảnh hưởng của tin tức tố thật sự là không hiểu được.

“Hôm nay anh ở lại ký túc xá của tôi đi.” Mạc Lan thông báo.

Walton khó xử nói: “Không được.”

Mạc Lan trong khoảng thời gian này đã có chút sợ hãi đối với từ “Không” này, chỉ cần ở cùng Walton, gần như không gặp chuyện gì “Được” cả.

Walton lấy ra một tờ giấy: “Lúc đầu tôi thậm chí còn không được đi vào, lính canh gác vô cùng nghiêm khắc, không phải người trong quan khu thì không thể vào, trừ phi có thủ tục thăm quan. Cho đến khi Lâm Khắc nhờ người gửi thủ tục tham quan đến, cậu ta mới cho tôi vào, thậm chí còn điền thời gian lên tờ giấy đăng ký, cho nên trước 6 giờ chiều tôi phải rời đi rồi.”

Mạc Lan trầm mặc.

Walton thật cẩn thận hỏi: “Đến nhà tôi ở được không?”

Mạc Lan nhắm mắt: “Nếu còn nôn nữa tôi sẽ nôn cả dạ dày ra mất.”

Đây là đồng ý, Walton cười tủm tỉm mà cùng Mạc Lan đi ra ngoài, còn không quên đến nhà ăn trả tiền chai nước kia.

Mạc Lan nhìn bóng dáng Walton trả tiền, sờ sờ bụng dưới của mình.

Một người tuân thủ kỷ luật như vậy, sao lại bởi vì say rượu loạn tính, mà làm trái pháp luật chứ.

---------------

Nếu yêu thích truyện, các bạn hãy DONATE tiếp thêm ĐỘNG LỰC để bên mình có động lực ra edit truyện và hoàn thành truyện nha