Chương 22: Hồ ly tinh 2

Bà nương Trần gia cất bạc vào trong tay áo, trầm giọng nói, “Thời điểm mua Song Hỉ nhà ngươi là ba lượng, khi chuộc lại, ba lượng chính là tiền vốn, vậy còn lợi tức thì sao? Huống chi ngươi bịa đặt bát tự của Song Hỉ, đây chính là lừa dối, Trần gia chúng ta có thể bẩm báo đến nha môn!”

Ánh mắt Tống Đoàn Viên tối sầm lại, trầm giọng nói: “Vậy ngươi còn muốn bao nhiêu?”

Trên đời này không có gì so với bệnh của con trai càng khiến người nóng lòng sốt ruột hơn, bà nương Trần gia nhàn nhạt nói, “Bạc là việc nhỏ, ngươi chỉ cần có thể trị tốt bệnh cho Chí Nhi, ta sẽ trả khế bán mình của Tống Song Hỉ lại cho ngươi!”

Tống Đoàn Viên nhíu mày, bệnh suyễn này rất khó trị tận gốc, nàng lại không có phương thuốc đặc hiệu, việc có thể làm chỉ là giảm bớt, có lẽ về sau Trần Thành Chí lớn tuổi hơn một chút, thân mình cường tráng, nói không chừng có thể khỏe hơn, nhưng trước khi đó, nếu Trần gia vẫn luôn không trả lại khế bán mình của Tống Song Hỉ……

Tống Đoàn Viên ngước mắt nhìn nhìn ánh mắt Tống Song Hỉ, nàng biết, không lấy được khế bán mình này về tới, nàng và Tống Song Hỉ đều sẽ không kiên định.

Tống Đoàn Viên lắc lắc đầu, “Bệnh này không phải một chốc một lát là khỏi được, bệnh này phải trị liệu trường kỳ, bất luận là ẩm thực hay là ngủ nghỉ đều phải chú ý, khế bán mình của Tống Song Hỉ đặt ở chỗ ngươi, ta không yên tâm!”

Bà nương Trần gia lập tức bắt được trọng điểm hỏi, “Vậy ý tứ của ngươi là, bệnh này có thể trị được sao?”

Tống Đoàn Viên không hé răng.

Bà nương Trần gia không nghĩ buông tha cơ hội duy nhất này, thấp giọng nói, “Hôm nay ta có thể viết giấy chứng nhận cho ngươi, ba lượng bạc ta thu, nhưng khế bán mình của Tống Song Hỉ còn phải đặt ở nhà của chúng ta, chúng ta sẽ không tùy tiện bán Tống Song Hỉ cho người khác, nhưng tiền đề là, ngươi cần phải mau chóng ở trong một năm nghĩ biện pháp chữa khỏi bệnh cho Chí Nhi!”

Tống Đoàn Viên nhíu mày, nàng nhìn bà nương Trần gia, xem ra Trần gia này thật sự tính toán ăn vạ nàng!

Vì Tống Song Hỉ, Tống Đoàn Viên chỉ có thể thử một chút, nói: “Nếu muốn chữa bệnh cũng có thể, ngươi trước loại bỏ hết hương phấn trong nhà đi!”

Bà nương Trần gia sửng sốt, “Việc này có quan hệ với hương phấn gì?”

“Mùi hoa kí©h thí©ɧ, dễ dàng phát bệnh, nếu muốn che giấu mùi trên người lệnh lang, cần tắm gội, đổi nội y, thường xuyên bảo trì dưới nách khô ráo và thanh khiết, ăn nhiều rau dưa, ăn ít thịt, bảo trì ổn định cảm xúc, như vậy có thể giảm bớt mùi!” Tống Đoàn Viên nói.

Sắc mặt bà nương Trần gia lập tức đỏ lên, nàng tựa hồ có chút khó nhịn, cũng có chút sợ hãi, tròng mắt nhìn khắp nơi một cái, hồi lâu mới đè thấp âm thanh nói, “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, mùi gì chứ?”

Tống Đoàn Viên lúc này mới nhớ lại, bệnh hôi nách này ở nông thôn còn có cách nói là hồ ly tinh chuyển thế, không may mắn!

Trần gia này chính là nhà giàu làng trên xóm dưới, bà nương Trần gia chỉ có đúng một đứa con trai này, thân mình không tốt, nếu còn bị người ta nói là hồ ly tinh chuyển thế thì..…

Nhưng bệnh hôi nách có di truyền, Tống Đoàn Viên không có ngửi thấy trên người bà nương Trần gia, vậy rất có thể Trần lão gia là người bị bệnh này.

Tống Đoàn Viên hạ giọng nói: “Đây cũng chỉ là một loại bệnh, có thể trị, nhưng thời gian rất lâu!”

Bà nương Trần gia vò khăn, tựa hồ có chút do dự.

Trên người nhân thân Trần gia đích xác có mùi, cho nên trong nhà trường kỳ đốt hương, rắc phấn hoa.

“Ngươi ngẫm lại đi, là mệnh của nhi tử ngươi quan trọng, hay là thể diện Trần gia quan trọng!” Tống Đoàn Viên nói, “Nếu các ngươi không phối hợp, bệnh này ta không trị hết được!”

Bà nương Trần gia khẽ cắn môi: “Được, ta nghe ngươi, dù sao khế bán mình của Tống Song Hỉ cũng ở trong tay ta, còn sợ ngươi lừa gạt ta sao?”

Bà nương Trần gia đứng dậy, “Trong vòng một năm, nếu không nhìn thấy bệnh của nhi tử ta chuyển biến tốt, ta sẽ bán Tống Song Hỉ đi!”