Chương 108: Ác ma đại nhân chiến đấu với kẻ thù ngàn năm

Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****

Trong

bữa tiệc Pha Lê, những trò giải trí đầy phấn khích liên tục được bày ra. Góp phần

tạo nên sự phấn khích đó không chỉ là màn biểu diễn của những nghệ sĩ có tên tuổi

trên toàn thế giới mà còn là những tin tức bát quái từ nội bộ truyền ra, nói về

nàng dâu như ý mà Tư Đồ phu nhân bí mật gặp mặt. Tin này làm cho các sòng bạc

càng thêm phần sôi nổi. Ngô Lệ Khả trở thành tiêu điểm của giới truyền thông,

trở thành từ khóa nóng đến bỏng tay được tìm kiếm trên mạng internet. Chưa đến

hai tiếng đồng hồ, Ngô Lệ Khả đã được quần chúng nhân dân trên mạng đặt cho cái

tên ‘Ngô Phượng tỷ’. Cũng có người đã hack được mật khẩu Blog cá nhân của ‘cô ả’,

đem tất cả hình ảnh của ‘ả’ phát tán ra khắp nơi. Càng kinh hãi hơn chính là, từ

một trong số những tấm hình của Ngô Lệ Khả, có một tấm có thể nhìn ra được rằng,

‘ả’ hoàn toàn là một người đàn ông! Chuyện này giống như một quả bon trái phá,

nổ oành một cái trên toàn mạng internet và giới truyền thông. Đặc biệt, cư dân

mạng hiện tại đã tôn Ngô Lệ Khả thành ‘Đại giáo chủ Biến tính giáo’, khiến cho

hắn nghiễm nhiên trở thành người chuyển giới đầu tiên được gả vào hào môn thế

gia.

Kỳ thực,

người nào đó căn bản không có chuyển giới, bất quá chỉ là dùng ngực giả mà thôi

a.



đây cũng chỉ là chuyện xảy ra trong hai tiếng ngắn ngủi.

Mười

giờ ba mươi phút đêm.

Trong

một căn phòng tại cung điện Pha Lê, lão Phúc ngay cả một tiếng kêu cũng chưa kịp

phát ra đã bị shock mà gục xuống. Khi lão cố ý lừa gạt Ô Lị Khoa Nhĩ kia về

truyền thuyết triệu hồi ma quỷ, tên kia chẳng qua chỉ lộ ra một chút chân diện

mạo trước mặt lão mà thôi, không ngờ lão già này liền sợ đến mức ngất xỉu. Xem

ra người có chỉ số IQ lên tới 300 cũng không phải là không biết sợ. Ô Lị Khoa

Nhĩ hừ lạnh một tiếng, tay cầm túi xách mini bước khỏi cửa phòng.

Hắn

đi tới đại sảnh của bữa tiệc, thẳng tới trước mặt của Tư Đồ phu nhân, nói, “Mẹ,

lão Phúc nói còn có việc phải làm, cho nên bảo con cứ quay lại đây trước!”

Tư Đồ

phu nhân thầm nghĩ, lão Phúc nhất định là đi giải quyết việc của Quân Tư Vũ. Nếu

như Ngô Lệ Khả này có vấn đề thì với sự cẩn thận của lão Phúc, hẳn là đã kín

đáo khuyên cô ta rút lui rồi, sẽ không để cô ta đi tới đây, vậy hẳn là không có

vấn đề gì.

Chỉ cần

chờ tới mười hai giờ là có thể tuyên bố Ngô Lệ Khả là người được chọn rồi.

Liêu

Thần lẩn giữa đám khách khứa bên dưới, chăm chú theo dõi từng động thái của Ngô

Lệ Khả. Trong đám Thiên sứ khủng bố, Ngô Lệ Khả không chỉ có mị lực và sức hấp

dẫn phi thường mà còn có khả năng mang đến sự kinh hoàng tột độ. Chỉ trong nháy

mắt, hắn có thể đẩy mọi thứ trong phạm vi ba nghìn thước xung quanh rơi thẳng

vào địa ngục. Ở chỗ có nhiều người, tốt nhất là không nên khai chiến với hắn.

Nếu

như Tái Mễ Nhĩ kịp thời tới đây, vậy lại càng thêm phiền phức. Tái Mễ Nhĩ có tốc

độ vô cùng đáng kinh ngạc, bất cứ lúc nào cũng có thể ‘dịch chuyển tức thời trong

mọi không gian’. Mà điều khiến cho Liêu Thần cực kỳ đau đầu chính là Tái Mễ Nhĩ

được Thiên chúa sáng tạo như một Thiên sứ ‘khuếch đại’, hắn có thể gia tăng sức

mạnh cùng những khả năng đặc biệt của bất kỳ kẻ nào ở cùng một chỗ với hắn, thậm

chí khuếch trương đến vô hạn. Khi cả bảy đại Thiên sứ khủng bố đều tụ hợp bên

người Tái Mễ Nhĩ thì lúc đó hắn mạnh không gì sánh được!

Thế

nhưng hiện tại Tái Mễ Nhĩ đã vứt bỏ những Thiên sứ khủng bố khác rồi, xem ra hắn

đã tìm được thứ vũ khí còn cường đại hơn so với sáu Thiên sứ kia!

Liêu

Thần suy tư một hồi, tâm tình bỗng nhiên trầm xuống. Cho dù lần này liên thủ với

Vũ Uyên, e là vẫn không trách được một hồi ác chiến! Nhân lúc Ô Lị Khoa Nhĩ còn

chưa kịp phản ứng, có lẽ nên nhanh chóng giăng kết giới ở xung quanh chỗ này, đề

phòng hắn hội họp cùng với Tái Mễ Nhĩ!

Ngay

khi Liêu Thiên thần đang cân nhắc đắn đo thì ý trời đã định khiến y không kịp

trở tay. Một đạo thân ảnh cao lớn vĩ đại xuất hiện bên trong hội trường khiến

cho Liêu Thần cảm thấy khắp người lạnh toát. Người mới đến kia trên mình khóac

áo choàng xám bạc, lộ ra vóc dáng hoàn hảo bên trong, tóc dài phiêu lãng tung

bay, vẻ mặt kiệt ngạo đến mức dường như không bao giờ khuất phục, cứ như vậy xuất

hiện nổi bật giữa hội trường. Không ai biết hắn vì sao và như thế nào lại có mặt

ở đây, giống như bất chợt hiện diện giữa chốn đông người, chỉ biết khí thế lạnh

buốt cường đại bao bọc xung quanh thân thể hắn khiến cho người ta không tự chủ mà

tránh đi. Bất cứ phàm nhân nào cũng đều có thể cảm giác được, tên này tuyệt đối

không phải người dễ chọc!

Hắn

chính là thủ lĩnh của đám Thiên sứ khủng bố – Tái Mễ Nhĩ!

Quá

shock rồi! Tái Mễ Nhĩ cư nhiên tự mình đi đến Party Pha Lê ở thành phố S! Chẳng

lẽ hắn đã phát hiện ra điều gì đó hay sao?

****************

Ác ma

đại nhân từ trong ga ra ô tô đi ra ngoài. Một cái ga ra cỏn con như thế này căn

bản không thể giam giữ nổi hắn.

Hắn đứng

ở cửa ga ra gọi một cuộc điện thoại cho Liêu Thần. Lúc này đồng hồ trên màn

hình điện thoại đã chỉ gần mười một giờ đêm. Điện thoại di động của ác ma đại

nhân vẫn là chiếc Nokia đen trắng cũ kỹ, rơi bao nhiêu lần cũng không hỏng, tiến

chuông đơn điệu, giá bán trên thị trường không tới ba trăm đồng. Điện thoại của

Liêu Thần tuy cũng là đời cổ, bất quá nhãn hiệu có tiếng hơn một chút, là loại

cảm ứng. Có thể nói, hai người này là một đôi keo kiệt bủn xỉn quy tụ cùng chỗ

với nhau.

Nhưng

mọi chuyện lại ngoài dự đoán của ác ma đại nhân. Hắn vốn tưởng bữa tiệc lần này

có thể thuận lợi lừa được gã Thiên sứ khủng bố thiếu não Ô Lị Khoa Nhĩ kia, chẳng

ngờ ngay vào thời khắc hắn nhấc tay bấm điện thoại di dộng, một luồng hào quang

yêu dị xanh xanh tím tím liền mạnh mẽ phát ra từ giữa hội trường. Quang mang

chói mắt lao thẳng về phía đường chân trời, thoáng chốc đã khuếch trương trên

diện rộng. Vì thế cho nên, khu vực nằm trong bán kính 10 km tính từ trung tâm

thành phố S đều bị luồng sáng bất thường này bao phủ, tạo thành một vùng bán

nguyệt chói lòa.

Sau mấy

phút đồng hồ, ánh sáng dần dần tiêu tán, mọi thứ nằm trong vòng năm mươi dặm trở

nên tối đen một mảnh. Tất cả đèn đường đều bị phá hỏng, ở chỗ ranh giới của

vành bán nguyệt lúc trước xuất hiện một con hào thật sâu, hoàn toàn phân rõ phạm

vi trong – ngoài. Khu vực trung tâm này nghiễm nhiên trở thành một vùng tối tăm

không chút ánh sáng.

Rất

rõ ràng, dưới sự khuếch đại của Tái Mễ Nhĩ, năng lực của Ô Lị Khoa Nhĩ bắt đầu

phát huy!

Bởi

vì không gian đột ngột biến đổi, cho nên điện thoại của Quân Tư Vũ hoàn toàn mất

song. Nhưng ngay một giây sau, chiếc điện thoại vốn dĩ chỉ có hai màu đen trắng

của hắn bất ngờ hiện ra hình ảnh của Tái Mễ Nhĩ. Tên Thiên sứ khủng bố kia dùng

ma lực làm cho tất cả màn hình điện tử trên toàn thế giới phát hình của gã, đích

thân đưa ra lời tuyên bố hủy diệt thế giới một cách cuồng ngạo!

“Hỡi

nhân loại, sau bảy ngày nữa, ta sẽ ban cho tất cả các ngươi một sự bình an vĩnh

cửu.” Tái Mễ Nhĩ âm lãnh cười nói, “Nếu cái thành phố này được xưng là

Ma đô

(*) thì hãy bắt đầu từ nơi này để

quét sạch tất thảy tội ác trên thế gian. Chỉ có ánh sáng vĩ đại của Tái Mễ Nhĩ

mới có thể rọi soi toàn bộ địa cầu.’

(*) Ma đô:

kinh đô của Ma quỷ.


Cùng

lúc với lời tuyên bố của hắn, những sinh vật nằm trong phạm vi Ma vực rộng 50

km do Ô Lị Khoa Nhĩ tạo ra cũng nhanh chóng biến dị. Người thì hóa đá trở thành

những bức tượng điêu khắc với đủ tư thế kỳ lạ, côn trùng thì tự động nhân bản với

số lượng không giới hạn, quần thể vi khuẩn thì dung hòa rồi kết hợp với nhau tạo

thành một quái vật khổng lồ. Đường phố vặn vẹo, không gian sụp đổ phân rã, đủ

loại sự tình cổ quái liên tục diễn ra bên trong 50 km ấy. Những vị khách có mặt

ở trung tâm Ma vực tất nhiên không thể thoát khỏi tai họa này, đồng loạt bị Ô Lị

Khoa Nhĩ biến thành đủ thứ hoa lá cây cỏ kỳ dị. Mà những cây cối có hình con

người này, trên thân đều phủ đầy lễ phục lộng lẫy nhống như những đóa hoa rực rỡ

sắc màu. Đại sảnh vốn dĩ náo nhiệt ban đầu tức khắc biến thành một rừng cây nhiệt

đới, chỉ còn lại Ô Lị Khoa Nhĩ và Tái Mễ Nhĩ đứng trên sân khấu Thạch Anh nhìn

xuống tân thế giới mà bọn chúng vừa tạo ra.

“Làm

tốt lắm, Ô Lị Khoa Nhĩ, tiếp theo phải khuếch đại Ma vực của chúng ta ra toàn

thế giới.” Tái Mễ Nhĩ nói.

Ô Lị

Khoa Nhĩ tức khắc quỳ xuống, thành thành kính kính nói, “Tái Mễ Nhĩ đại nhân, không

ngờ ngài lại đích thân tới nơi này!”

“Chỉ

là ta xem xong tiểu thuyết, đột nhiên cảm thấy buồn chán, muốn làm cái gì đó

kí©h thí©ɧ một chút.” Tái Mễ Nhĩ hất cằm nhìn mọi thứ xung quanh, “Hơn nữa, Ô Lị

Khoa Nhĩ, ngươi làm không tồi, đã tìm được nơi cư trú của Thiên thần.”

“Ách?”

Ô Lị Khoa Nhĩ kinh ngạc, “Thiên thần?!”

Tái Mễ

Nhĩ vươn cánh tay, chỉ về phía một bụi hoa nào đó, lạnh lùng nói, “Quang chi tử,

không cần phải che giấu thân phận nữa! Ngươi cho rằng có thể qua mắt được ta

sao?”

“Tái

Mễ Nhĩ! Cái tên biến chất này! Thiên chúa sáng tạo ra ngươi là để ngươi mặc sức

phá hoại hay sao? Cái tên mê muội này!” Liêu Thần rốt cuộc bước ra, đối mặt với

Tái Mễ Nhĩ.

“Đương

nhiên, lão Thiên chúa kia chỉ muốn lợi dụng ta làm công cụ khuếch đại, giúp cho

ngươi thống nhất Tam giới mà thôi. Đáng tiếc ta chưa bao giờ đơn giản như những

gì lão nghĩ!” Tái Mễ Nhĩ mở rộng đôi cánh sau lưng – đó là một đôi cánh bảy màu

vô cùng chói lọi. Sắc màu kỳ dị và những hoa văn trên đôi cánh này thật khiến

người ta cảm thấy khó chịu, nó tựa hồ như một đôi cánh bướm xinh đẹp nhưng chứa

đầy độc tố.

“Ta

đã chán ngấy bọn ngu ngốc các ngươi rồi.” Tái Mễ Nhĩ từ trên sân khấu bay lên,

từ trên cao nhìn xuống Liêu Thần, “Ta muốn sáng tạo ra một thế giới tuyệt vời

chỉ thuộc về riêng mình. Mà ngươi, Quang chi tử, ngươi sẽ trở thành dấu ấn thắng

lợi đầu tiên trong tân thế giới của ta!”

“Thế

giới sẽ không vì suy nghĩ của ngươi mà thay đổi! Ta sẽ bảo vệ thế giới này! Sẽ

không để âm mưu của ngươi trở thành hiện thực!” Liêu Thiên thần giơ ly Champagne

lên, vung mạnh một cái, tức thì một luồng ánh sáng kim sắc trút xuống cuồn cuộn

không ngừng, trực tiếp gột rửa hết thảy ma khí ô uế nồng đậm xung quanh. Những

vật thể bị ma lực làm cho biến dị nhờ đó dần dần khôi phục trạng thái ban đầu.

“Gϊếŧ

hắn đi, Ô Lị Khoa Nhĩ!” Tái Mễ Nhĩ hã lệnh, “Trong lúc Quang chi tử làm phép, hắn

sẽ không có khả năng phòng ngự!”

“Đã

rõ!” Trong lòng bàn tay Ô Lị Khoa Nhĩ từ từ mọc ra một thanh kiếm nhỏ đỏ chói.

Hắn cầm chặt thanh kiếm trong tay, nhún chân tung người nhảy lên không trung,

chiếc áo sườn xám theo đó bay lên tạo thành một tư thế vô cùng đẹp mắt, nhắm xuống

đỉnh đầu Liêu Thần.

Nhưng

là chỉ thấy kiếm quang chao liệng một vòng. Đầu Liêu Thiên thần vẫn chưa lìa khỏi

cổ, thay vào đó là thanh âm ‘keng keng’ của binh khí va chạm giao tranh. Kiếm

khí rét lạnh như băng bao phủ xung quanh Liêu Thần. Thì ra ác ma đại nhân tay cầm

Băng chi ma kiếm đã kịp thời xuất hiện, chặn đứng một kích trí mạng của gã

Thiên sứ khủng bố kia.

“Ám

chi tử, ngươi rốt cuộc tái sinh rồi.” Tái Mễ Nhĩ giương giương khóe miệng, “Thật

thú vị, nơi này là

Hội đoàn viên

(*)

sao?”

(*) Hội đoàn

viên: Ngày hội gặp gỡ của những người xa cách lâu ngày.


“Tái

Mễ Nhĩ, nơi này không phải là Hội đoàn viên mà là nơi cử hành tang lễ của

ngươi.” Ác ma đại nhân mở rộng sáu chiếc cánh đen sau lưng.

Băng chi không gian

(*) nhanh chóng lan

tràn, làm đông cứng hàng loạt ma vật bốn phía xung quanh, hỗ trợ Liêu Thần

thanh tẩy Ma vực.

(*) Băng chi

không gian: không gian băng tối tăm lạnh lẽo.


Nhìn

Quang – Ám song tử phu phu đồng lòng, Tái Mễ Nhĩ ha hả cười, tiếp đó lên tiếng,

“Ám chi tử, lúc trước đưa ngươi đến Ma giới, ngươi thế nhưng chỉ tu luyện được

chút bản lĩnh này, thật sự làm ta thất vọng! Bất quá nghĩ đễn cảm giác sung sướиɠ

khi một lần nữa đem cái tên đáng ghét ngươi phân rã đến tan xương nát thịt, ta

cảm thấy rất mãn nguyện.” Ngay khoảnh khắc Tái Mễ Nhĩ nói xong, thân thể hắn liền

biến mất, giây tiếp theo lại bất ngờ xuất hiện ngay sau lưng ác ma đại nhân,

ghé vào tai đối phương nhẹ giọng nói, “Ám chi tử, người như ngươi đây thật sự

khiến cho ta hận đến nghiến răng!”

“Ta đối

với ngươi cũng vậy thôi.” Ác ma đại nhân dùng Băng kiếm chặn lại mũi kiếm mà

Tái Mễ Nhĩ lén từ phía sau đâm tới. Hai người thân hình chớp động, thoát cái

bay vυ"t lên không trung, chọc thủng nóc nhà của cung điện Pha Lê, bắt đầu quyết

đấu giữa bầu trời rộng lớn. Còn Ô Lị Khoa Nhĩ thì nheo nheo con mắt, nhắm tớiLiêu Thần như là mục tiêu duy nhất của mình.

“Không

khắc chế được các ngươi, ta không xứng được gọi là ‘Thần’!” Liêu Thiên thần rốt

cuộc nổi nóng rồi.