Chương 0: Tiết tử

Dịch: Anh Nguyễn

Rất mệt mỏi.

Cơ thể như muốn rã rời.

Mạnh Phục từ từ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối tăm phía trên. Những đám mây đen tản ra, lờ mờ để lộ vầng trăng với những vệt sang mờ nhạt.

Bầu trời tối như thế này là một dấu hiệu xấu.

Mạnh Phục lê từng bước nặng nề, gõ cửa: “Tiểu Nghị, anh về rồi.”

Ngẩng đầu lên, đôi chân đang đi dừng lại một lúc. Cổ Trạch ngồi ở trên sofa, vẻ mặt không biểu tình nhìn cậu. Mạnh Phục đi dép lê, cởϊ áσ khoác vắt lên ghế, nhẹ giọng nói: “Đợi một lát được không? Tôi nấu mì cho em trai đã.”

“Mạnh Mạnh, anh về rồi à!” Khi quảng cáo bắt đầu phát trên TV, Mạnh Nghị lúc này mới để ý tới cậu, trong mắt hiện lên vẻ ngây thơ như trẻ con.

“Tiểu Nghị, em cứ xem TV đi, anh đi nấu cho em bát mì.”

Mạnh Nghị lắc đầu: “Em không đói, anh mua cho em ít đồ ăn là được,”

Mạnh Nghị chỉ tay vào Cổ Trạch đang ngồi bên cạnh nói: “Anh ơi, em thấy anh đến tìm Mạnh Mạnh mấy lần rồi mà em vẫn chưa biết tên anh nữa.”

“Tiểu Nghị, không được hỏi.” Mạnh Phục chặn lại, nói, “Em nên đi ngủ rồi, em đi ngủ đi.”

“Nhưng em vẫn chưa xem TV xong.” Mạnh Nghị bất bình nói, “Nhìn này Mạnh Mạnh, quảng cáo cũng xong rồi.”

Mạnh Nghị hào hứng nói và chỉ vào chương trình đang phát trên TV.

Cổ Trạch im lặng nhìn Mạnh Phục, ánh mắt gần như muốn gϊếŧ người đàn ông trước mặt này bằng ngàn vết chém. Anh trầm giọng nói: “Đi tắm đi.”

Tim cậu đập thình thịch.

Câu nói này giống như gϊếŧ chết một người, khiến người đó đau khổ, nhưng sau một ngàn vết chém chỉ để gϊếŧ chết người đó.

“Tiểu Nghị, em về phòng đi, ngày mai anh sẽ mua cho em bánh ngọt.” Mạnh Phục cuối cùng cũng thương lượng với Mạnh Nghị.

“Được rồi.” Mạnh Nghị bất đắc dĩ trở về phòng lấy bánh, tựa hồ lại nhớ ra gì đó, vừa đi tới cửa thì quay người nói, “Anh ơi, vừa rồi anh đem gì đến vậy? Nó ngon quá, sau này em cũng muốn Mạnh Mạnh mua cho em.”

“Là socola, món vợ tôi thích ăn nhất.”

“Ò, em biết rồi. Mạnh Mạnh, lần sau anh mua cho em nhé?”

Anh ta lấy món vợ anh ta thích ăn, từng bước, từng chi tiết, từng khoảnh khắc, người đàn ông này đề nhắc nhở cậu rằng cậu đã gϊếŧ chết vợ anh ta. Điều đó khiến cậu tội lỗi, đáng bị tra tấn và đáng phải chịu đau đớn.

“Được rồi, lần sau anh sẽ mua cho em.” Cậu trả lời.

Sau khi chắc chắn Mạnh Nghị đã vào phòng, cậu tắt đèn đi vào phòng tắm.

Cậu mệt mỏi sau một ngày dài và cậu vẫn phải đối phó với người đàn ông vào ban đêm. Những ngày dài vô tận như vậy thậm chí còn khiến cậu hoài niệm về cuộc sống trong tù. Hồi đó cậu không có tự do, nhưng ít nhất cậu không bị đè nặng lên như bây giờ.

“Mạnh Phục, cậu trong đó bao lâu rồi?” Có tiếng gõ cửa, sau đó là giọng nói nặng nề của Cổ Trạch.

Lo lắng người đàn ông đột nhiên mở cửa và nhìn thấy cậu trong tình trạng này, cậu trả lời: “Tôi sẽ ra ngay.”

Mạnh Phục mặc áo choàng tắm rồi mở cửa. Ánh sang nhàn nhạt chiếu sang khuôn mặt lạnh lùng của Cổ Trạch. Người đàn ông đang nằm ở mép giường chơi game. Không có dấu vết của ham muốn hiện diện ở vẻ ngoài của anh ta.

Nếu anh ta không thích đàn ông thì sao lại hành hạ cậu như thế này?

Tất nhiên, có lẽ đây là cách duy nhất để giải toả hận thù trong lòng cậu, dù chỉ một chút.

Suy cho cùng, đó là lỗi của cậu khi tông xe vào vợ anh ta, cũng là lỗi của cậu khi khiến Cổ Trạch cùng lúc mất đi vợ và đứa con chưa trào đời. Cậu đáng bị tra tấn.

Cậu ngơ ngác đứng ở cửa liếc mắt nhìn Cổ Trạch bất động, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác. Cậu cúi đầu chờ đợi chỉ thị của Cổ Trạch.

Giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt, bất cứ ai cũng có thể làm bất cứ điều gì mà họ muốn với cậu.

“Cởϊ áσ tắm ra, dù sao bên trong cậu cũng đâu có mặc gì.” Cổ Trạch vẫn đang chơi trò lãng phí thời gian trên điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên, nhưng trong giọng nói lại không có gì ngoai sự giễu cợt, “Hay là cậu muốn tôi làm hộ?”

Cậu cúi đầu không chút do dự cởϊ áσ choàng tắm và đi chân trần trên mặt đất. Cậu không biết phải làm gì tiếp. Da cậu tiếp xúc với không khí, nhưng người đàn ông trên giường vẫn chưa chơi xong trò chơi và cũng chưa đưa ra bất kỳ chỉ thị nào them.

Cậu không thể bảo anh đặt điện thoại xuống và nhanh kết thúc quan hệ càng sớm càng tốt. Bởi vì trong lòng cậu vẫn mong đợi người này sẽ có thể mất hứng thú tra tấn mình khi đang chơi game, cậu sẽ được nghỉ ngơi thật tốt.

Tối qua cậu đọc sách quá muộn, ban ngày trong quán có rất nhiều khách, suốt cả ngày cậu chạy đôn chạy đáo, bưng bát rót nước, không có một giây phút nào nghỉ ngơi. Cậu làm thêm giờ đến mười giờ đêm, mãi đến khi nãy mới về nhà. Thỉnh thoảng thì lại có vị khách không mời mà đến.

Cơn buồn ngủ đang gặm nhấm cậu. Cậu chỉ muốn nằm trên chiếc giường đó mà ngủ, không nghĩ ngợi gì, không làm gì cả. Dù không mặc gì đứng đó, cậu cũng chỉ muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại sợ anh đột nhiên gọi mình.

“Qua đây.”

Người đàn ông cuối cùng cũng đã chơi xong game. Cậu lê đôi chân nặng nề của mình, quỳ xuống giường, một tư thế rất xấu hổ, nhưng cậu quá buồn ngủ nên cũng không còn thấy xấu hổ nữa.

Úp mặt vào gối, cậu nghĩ mình sẽ có ít nhất vài giây để nhắm mắt nghỉ ngơi. Ơn trời là cậu đã có được vài giây đó.

Nhưng nó quá ngắn,

Mạnh Phục nằm rũ rượi trên giường, từ đầu đến cuối không phát ra âm thanh nào.

Kết thúc rồi, tốt quá.

Cơn đau biến mất, cơn buồn ngủ quét qua, cậu nhắm mắt lại, thậm chí quên mất người đàn ông đang mặc lại quần trên giường.

Đầu óc cậu choáng váng, nhưng đột nhiên có người đẩy cậu, sau đó dưới hàm cậu đau nhức. Mạnh Phục bàng hoàng mở mắt ra, phát hiện Cổ Trạch đang nhìn cậu với ánh mắt vô cùng căm hận, hai tay khoá chặt cổ họng cậu như một chiếc vòng cổ sắt.

“Sao cậu vẫn có thể ngủ được?!” Cổ Trạch lớn tiếng phản bác, lời nói đầy gai nhọn, “Tôi cứ tưởng cậu sẽ xấu hổ đến mức muốn chết, nhưng tôi đã đánh giá thấp độ vô liêm sỉ của cậu rồi. Làm sao cậu vẫn có thể ngủ sau khi bị một người đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp chứ? Cậu đang cố đánh lừa ai bằng vẻ ngoài nhu mì đó của mình vậy?”

“Tôi xin lỗi.” Cậu cố gắng chịu đựng nỗi đau, cảm giác tội lỗi đang gặm nhấm trong long.

“Nếu cậu muốn xin lỗi thì sao không tự sát đi? Đồng thời viết thêm lá thư tuyệt mệnh để cảnh sát không nghi ngờ. Tốt nhất là cậu nên bày tỏ tội lỗi của mình đối với Mạn Vũ và con tôi trong thư tuyệt mệnh.”

“Tôi có thể tự sát.”

Đây là cậu nói cậu nói nhiều nhất với Cổ Trạch trong bảy năm qua. Khi anh đến thăm cậu trong tù, khi cậu được thả ra, lần đầu tiên anh cưỡng bức cậu… cậu cũng lặp đi lặp lại câu đó.

Cậu vẫn còn đứa em trai chưa đủ tuổi vị thành niên và khuyết tật cần chăm sóc. Cậu không thể tự sát được.

Nếu không thì cậu chỉ đành phải chịu đựng thôi.

“Tôi không muốn chết.”

“Đúng, tất nhiên là không rồi.” Cổ Trạch tăng lực nắm tay, “Làm sao kẻ khốn nạn nhất trên đời này như cậu có thể chết dễ như vậy được? Cậu vẫn phải sống dù cuộc sống của cậu có không bằng một con chó.”

Mọi cơn buồn ngủ của cậu đã biến mất.

Cậu vẫn im lặng. Cổ Trạch sẽ không bóp chết cậu. Không ai muốn vào tù cả. Thực ra cậu có thể kiện Cổ Trạch về tội hϊếp da^ʍ để anh ta vào tud. Nhưng cậu không làm thế, vì cậu đã làm tổn thương anh.

Nhiều giây lặng lẽ trôi qua.

Tích tắc, tích tắc.

Vòng tay quanh cổ cậu lỏng ra, sau đó cánh cửa phát ra một tiếng động lớn. Mạnh Phục nằm trên giường, không còn buồn ngủ nữa. Một vài phút trôi qua trước khi cậu đứng dậy và xoa xoe eo. Sau đó cậu từ từ đi vào phòng tắm.

Dòng nước chảy xiết, cuốn trôi vệt trắng mà Cổ Trạch để lại.

Sống sót đúng là thật vô nghĩa.

Nếu cậu có thể có lựa chọn khác…

Thời gian lặng lẽ trôi qua, sự dằn vặt kéo dài làm mờ đi nỗi đau trong cơ thể cậu, làm tê liệt nỗi đau trong long cậu. Mọi dấu vết trên cơ thể cậu đều bị cuốn trôi trong phòng tắm.

Sau đó một ý tưởng xuất hiện. Cái chết cũng có thể là một cách giải thoát dễ dàng.

Mặc lại áo choàng tắm, cậu ngập ngừng cầm điện thoại lên, bấm số của Cổ Trạch: “Nếu tôi tự sát, anh sẽ chăm sóc em trai tôi chứ?”

“Tại sao tôi phải chăm sóc em trai của kẻ thù? Cậu đang cố gắng ra điều kiện với tôi à? Cuộc sống của cậu thất bại đến mức không tìm được một người thân nào khác để chăm sóc cho em trai sao?” Nghe được giọng nói bên kia có vẻ lo lắng, Cổ Trạch không quên bổ sung, “Nếu cuộc sống khốn khổ như vậy, lẽ ra cậu nên tự sát sớm hơn.”

Sự lạnh lùng trong lời nói của anh thấm vào tận xương tuỷ cậu.

“Cổ tiên sinh, tôi không có người thân nào sẵn lòng nhận chăm sóc Tiểu Nghị. Ai sẽ sẵn lòng nhận em trai của một kẻ gϊếŧ người đây?” Cậu cười buồn và nói, “Thật ra, em trai tôi rất giản dị và tốt bụng, tôi sẽ trả tiền cho anh để anh chăm sóc nó, chỉ cần anh có thể đảm bảo nó lớn lên bình an vô sự là được. Tôi cần ký một thoả thuận với anh và cần được chứng nhận bởi một công chứng viên. Tôi không muốn Tiểu Nghị ở đầu đường xó chợ sau khi tôi chết. Nếu anh đồng ý, tôi sẽ tự sát.”

Tay cậu run run, môi cũng run, đó là phản ứng vô thức.

Cậu định tự sát, nhưng không biết mình có đủ can đảm hay không.

“Được.” Nói một câu có ý tốt, Cổ Trạch gần như nghiến rang nghiến lợi nói câu tiếp theo, “Mạnh Phục, đừng làm tôi thất vọng.”

“Ừm.”

Khi đặt con dai vào cổ tay mình, cậu thấy mình bình tĩnh đến không ngờ, như thể đang làm điều gì đó rất tầm thường.

Mũi dao di chuyển tới lui trên cổ tay, cậu tìm hồi lâu nhưng không tìm thấy động mạch chủ. Quân đi, thế thôi, chỉ cần cắt đủ sau và chảy hết máu thì người sẽ chết thôi.

Nước trong bồn tắm không ngừng chảy, dần tràn ra, một mảng lớn màu đỏ tràn ngập, phòng tắm nhỏ tràn đầy mùi chết chóc.

Mạnh Phù cảm thấy ý thức của mình dần dần mơ hồ.

Thế giới người sống sụp đổ, thế giới người chết xuất hiện.

Đề cử truyện, theo dõi truyện nha mọi người :3