Chương 9: Cởϊ qυầи áo

Dịch: Anh Nguyễn

Lúc Mạnh Phục đứng trước cửa cầm chìa khoá, tay cậu hơi run lên. Cậu sợ Cổ Trạch nhìn thấu sự yếu đuối của mình nên vội vàng mở cửa.

“Mời vào.” Cậu nói.

Nhưng đến lúc Cổ Trạch cởi giày, cậu mới phát hiện Cổ Trạch không có dép để mang vào nhà. Mạnh Nghị thì đã nhanh chóng lấy dép, lấy quần áo rồi đi tắm.

Cậu cởi đôi dép đang mang, đặt dưới chân Cổ Trạch và nói: “Cậu có thể mang vào.”

Cổ Trạch nhìn đôi chân trần của cậu đi trên sàn, chúng rất trắng, trắng hơn chân của mấy cô gái anh từng gặp, lại còn rất thon thả. Lời nói của Lương tổng khiến anh không khỏi nhìn Mạnh Phục lần nữa.

Với đôi mắt nai sang và đường nét khuôn mặt thanh tú, nếu nhìn kỹ, cậu còn đẹp hơn cả phụ nữa.

Anh dường như hiểu tại sao đàn ông lại có ham muốn đàn ông. Nhưng lúc này, thái độ của anh đối với Mạnh Phục là hoàn toàn là chán ghét, không có bất kỳ ham muốn nào.

Cổ Trạch nhìn đôi dép. Đó là một đôi dép cực kỳ rẻ tiền, có lẽ là đôi dép màu xanh đậm được mua ở mấy quán tạp hoá.

Cổ Trạch lưỡng lự đi dép vào. Nó hơi nhỏ, gót chân vẫn thừa ra ngoài, chỉ trong vài giây, anh đã cởi đôi dép đó ra và đi chân trần vào nhà: “Dép nhỏ quá.”

“Xin lỗi, ở nhà tôi không còn đôi dép nào khác.”

Cổ Trạch không để ý tới cậu, trực tiếp ngồi xuống sofa: “Hơi nóng đấy, cậu không bật điều hoà à? A, cậu chắc không có đủ tiền trả tiền đâu nhỉ?”

Đúng, cậu không đủ khả năng vì cuộc sống eo hẹp nên cậu sẽ không bật điều hoà trừ khi trời quá nóng. Nhưng hôm nay Cổ Trạch ở đây nên cậu nói: “Tôi sẽ bật lên ngay.”

“Mạnh Mạnh, em quên khan tắm!” Giọng của Mạnh Nghị phát ra từ phòng tắm. Mạnh Phục buông điều khiển điều hoà xuống, nhanh chóng đi ra ban công lấy khan tắm đưa cho Mạnh Nghị.

Khi quay người lại, cậu thấy Cổ Trạch đang nghịch thứ gì đó trên điện thoại, dường như không có ý định rời đi. Ai mà biết anh đến đây làm gì chứ?

Nhưng Mạnh Phục nghĩ có lẽ anh đến đây để xem điều kiện sống của cậu khắc nghiệt đến mức nào.

Và hoàn cảnh của cậu đúng như những gì anh muốn.

“Anh uống nước đi.” Cậu đặt cốc nước lên bàn, sau đó nhìn thấy Cổ Trạch đang chơi một loại trò chơi của trẻ con.

Người như vấ sao có thể chơi kiểu trò chơi đó được? Cậu cảm thấy rất kỳ lạ, không khỏi nhìn Cổ Trạch nhiều hơn, mới phát hiện Cổ Trạch chỉ nheo mắt nhìn nước rồi uống một ngụm, ánh mắt không hề rời khỏi màn hình.

Có lẽ Cổ Trạch không biết lúc này mình đang uống gì.

Mạnh Phục nhớ đến đại ca Địch Quân trong tù, sở thích của người đàn ông đáng sợ đó chính là đọc Naruto.

“Cậu đang nhìn gì đấy?”

Cổ Trạch trầm giọng, không ngẩng đầu lên, ngón tay vẫn gõ nhẹ vào điện thoại.

“Không có gì, tôi đi nấu mì cho Tiểu Nghị. Cổ tiên sinh có muốn ăn một bát không?”

“Không cần.”

Cổ Trạch thay đổi tư thế, dựa lưng vào ghế sofa.

Trên ghế sofa, có lẽ vì ghế quá cứng nên cơ thể anh phải điều chỉnh nhiều lần.

Mạnh Phục đang ở trong bếp nấu mì, đặc biệt luộc thêm hai quả trứng nữa. Mạnh Nghị càng lúc càng lớn, luôn nhanh đói, lại còn phải chơi đàn đến khuya như vậy.

Âm thanh trong phòng tắm dẫn dần yên tĩnh, Mạnh Phục biết Mạnh Nghị đã tắm xong.

“Mạnh Mạnh, người anh trai đó về chưa?” Mạnh Nghị mặc bộ đồ ngủ hoạt hình đứng bên cạnh Mạnh Phục, nhỏ giọng hỏi. Cậu bé không hiểu tại sao anh lại muốn theo Mạnh Mạnh và mình về nhà.

“Chưa về.”

“Tại sao anh ấy còn chưa về thế?”

“Anh ấy muốn ở nhà chúng ta nghỉ ngơi một chút thôi, lát là sẽ về.” Mạnh Phục vừa nói vừa thêm hành lá cắt nhỏ vào bát.

Mạnh Nghị nhìn thấy liền chảy nước miếng, lạp tức quên mất câu hỏi: “Mạnh Mạnh, có trứng luộc mà em thích nữa à.”

Mạnh Nghị cẩn thận cầm bát đi đến ghế sofa, chỉ thấy Cổ Trạch nằm trên ghế sofa nhỏ khiến nó không còn chỗ nào trống nữa.

“Anh chiếm chỗ của em!” Mạnh Nghị tức giận hét lên.

Nhưng Cổ Trạch còn chưa kịp phản ứng, Mạnh Phục đã nhẹ nhàng an ủi cậu bé: “Tiểu Nghị, tới bàn của anh ngồi ăn được không? Anh đưa em quyển truyện tranh đọc nhé.”

“Có phải Naruto không?”

“Phải.”

Đúng như dự đoán, Mạnh Nghị ngoan ngoãn đi đến bàn của cậu. Mạnh Phục rất biết ơn hai cuốn truyện tranh Địch Quân tặng cậu làm kỷ niệm.

Cổ Trạch cuối cùng cũng rời mắt khỏi điện thoại, hoặc có lẽ anh vốn không hoàn toàn tập trung vào trò chơi trên điện thoại. Anh trợn mắt nhìn Mạnh Phục đưa Mạnh Nghị vào phòng, nghe những lời Mạnh Phục đang dỗ dành một đứa trẻ.

Anh nghĩ sẽ thật tốt nếu tên sát nhân này xuống xe và cứu Mạn Vũ.

Đáng tiếc là người có vẻ hiền lành này lại rời đi mà không cứu người.

‘Ai mà chịu được việc bị đàn ông chơi đùa chứ.’ Anh chợt nhớ tới những lời Lương tổng nói ở bàn ăn, trong lòng chợt nảy ra một ý nghĩ điên cuồng.

Giống như cỏ dại, nó mọc lên một cách điên cuồng. Anh thấy thật khó tin. Làm sao anh có thể có những suy nghĩ như vậy?

Trò chơi trên điện thoại đã xong, anh vẫn giữ nguyên giao diện.

Tâm trí anh đã đi lang thang rất xa và anh chưa thể kéo nó về được.

Khi Mạnh Phục trở lại phòng khách, cậu phát hiện ánh mắt của Cổ Trạch rất kỳ quái.

“Cổ tiên sinh.”

Cậu đứng sang một bên, không biết phải làm sao vì Cổ Trạch chỉ nhìn cậu mà không nói gì.

Mạnh Phục cảm thấy bầu không khí xấu hổ tràn ngập trong căn phòng khách nhỏ, đáng tiếc là Cổ Trạch có vẻ không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.

Cậu đành phải im lặng đứng đó.

Cậu nhớ đến những học sinh mắc lỗi ở trường trung học đã đứng ở hành lang khi bị phạt. Lúc này, cậu dường như là người mắc lỗi.



Cổ Trạch không nói mà cũng im lặng.

Hồi lâu, hai chân cậu tê dại, cuối cùng cũng nghe được Cổ Trạch lên tiếng.

“Cậu không định đi tắm à?”

“Hả?”

Câu hỏi này đột nhiên vang lên. Tại sao anh lại hỏi vậy, Cổ Trạch sao còn chưa rời đi, sao cậu lại phải đi tắm trước?

“Mạnh Mạnh, em ăn xong rồi.” Cửa mở ra, Mạnh Nghị vẻ mặt vui vẻ, đưa cho Mạnh Phục xem cái bát đã ăn sạch, “Mạnh Mạnh nhìn đi, em ăn hết rồi nè.”

“Được rồi, ngoan.” Sợ Mạnh Nghị mắng Cổ Trạch, cậu vội vàng quay người đưa Mạnh Nghị vào phòng tắm đánh răng, “Ăn xong rồi thì mau đánh rang thôi. Đánh răng xong thì phải đi ngủ đó, biết chưa?”

“Ok, em biết rồi.”

Mạnh Nghị bị Mạnh Phục vội vàng đẩy vào trong phòng, sau cánh cửa đóng kín vẫn còn nghe được câu nói cuối cùng của Mạnh Nghị: “Sao người anh kia…”

Khi Mạnh Phục dỗ Mạnh Nghị ngủ đi ra, cậu nhìn thấy Cổ Trạch lại cầm điện thoại chơi. Cậu muốn đi rửa bát để cho qua thời gian xấu hổ, đáng tiếc sau đó lại bị Cổ Trạch ngăn lại.

“Đứng lại.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Cởϊ qυầи áo.”

Cổ Trạch bình tĩnh nói ra ba chữ này, thản nhiên như đang nói đùa. Nhưng ba chữ này đột nhiên phun ra khiến Mạnh Phục hoàn toàn không hiểu ý đồ của Cổ Trạch.

“Cổ tiên sinh, vậy là sao?”

Cổ Trạch nhếch môi cười nói: “Nghe nói đàn ông trong tù quan hệ với đàn ông là chuyện bình thường mà. Cậu ở trong đó 7 năm thì hẳn cũng đã sớm bị chơi qua rồi.”

Anh nhìn Mạnh Phục trong đáy mắt hiện lên sự tức giận, trong lòng sinh ra cảm giác thoả mãn, lại nói: “Không có ý gì khác, tôi chỉ muốn xem cậu với đám người đó có gì khác biệt thôi.”

“Tôi chưa từng quan hệ với đàn ông.”

Nụ cười của Cổ Trạch lớn hơn: “Ai sẽ tin hả?”

Sau đó nự cười ở khoé miệng anh bắt đầu co lại và cả người anh trở nên u ám: “Cởϊ qυầи áo ra.”

“Cổ tiên sinh.” Giọng nói run run, cậu biết rõ Cổ Trạch bắt đầu thay đổi phương thức trả thù cậu, tựa hồ luôn phải ra đòn tâm lý để Cổ Trạch cảm thấy dễ chịu hơn.

Đột nhiên trước mặt cậu hiện lên một vùng rộng lớn toàn máu.

Cậu lại nghĩ đến Hà Mạn Vũ và đứa bé trong bụng.

“Cổ tiên sinh...” Cậu lặp lại, trong giọng nói có chút sợ hãi.

“Cởϊ qυầи áo ra, nếu cậu không cởi, tôi sẽ giúp cậu.”

“Được.”

Cậu đồng ý.

Người đàn ông này muốn tra tấn và làm nhục cậu và cậu xứng đáng nhận được tất cả điều đó.

Ngón tay cậu đặt trên gấu áo chưa đầy nửa giây đã nhanh chóng cởϊ áσ phông ra. Cổ Trạch nhìn thân trên trần trụi của cậu, nước da trắng nõn, xương quai xanh thanh tú, cơ bụng thon gọn, nhưng thân hình lại hơi gầy gò.

“Cởϊ qυầи.”

Chỉ hai từ đơn giản thôi. Nếu anh muốn cậu cởi chúng thì cậu phải làm như vậy. Khi cậu cởi xong anh sẽ cảm thấy cậu không có gì khác biệt so với những người đàn ông khác.

Đề cử và theo dõi truyện nha mọi người :3