Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ác Mộng Trong Đêm

Chương 12: Cô Giáo Có Tài Năng Bú Côи ŧɧịt̠(H+)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vương Khải nhếch môi cười nhìn Lâm Mộng Khiết, sau đó rút ngón tay ra. Sau khi đạt cực khoái, chân của Lâm Mộng Khiết mềm nhũn ra. Tất cả đều dựa vào bàn tay của Vương Khải đút vào trong khe l*и để chống đỡ trọng lượng cơ thể. Bây giờ sau khi Vương Khải rút ra. Lâm Mộng Khiết không có trọng tâm ổn định từ từ trượt dọc theo tủ sách, ngồi xuống làn nước l*и bắn đầy trên sàn nhà. Nhưng Lâm Mộng Khiết làm không có phản ứng gì, cô ấy đã tạm thời mất đi lý trí, đôi mắt mất tập trung, ngồi trên mặt đất thở hổn hển.

Vương Khải đưa bàn tay dính đầy nước l*и vuốt ve gương mặt của Lâm Mộng Khiết, sau đó nhét ngón tay của mình vào cái miệng nhỏ xinh rồi rồi nói: “Liếʍ cho sạch!”

Lâm Mộng Khiết vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau cao trào, nghe xong mệnh lệnh, cô liền thỏa thích mυ"ŧ ngón tay của Vương Khải trong vô thức. Mấy giây trôi qua, cô mới cảm nhận được mùi vị tanh tưởi trong miệng, lúc này mới biết đang làm gì, nghĩ định phun ra nhưng lại không dám làm vậy, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương nhìn Vương Khải.

“Ngoan lắm, nghe lời như vậy thì phải thưởng!”

Vương Khải rút ngón tay ra, Lâm Mộng Khiết tưởng rằng đó là một phần thưởng rồi, nhưng rõ ràng là cô quá ngây thơ. Vương Khải cởi hết quần áo trên người, ©ôи ŧɧịt̠ hung tợn dưới háng bật ra giương cao trước mắt.

[Côи ŧɧịt̠ của cậu ta lớn thật… Dài nữa… Lớn hơn rất nhiều so với chồng mình… Hôm qua chính thứ này đã ȶᏂασ mình đến trưa sao…Bảo sao làm cho mu l*и mình sưng đỏ lên hết… Không không, Lâm Mộng Khiết, mày lại nghĩ cái gì nữa vậy!] Vương Khải nhìn thấy Lâm Mộng Khiết sững sờ nhìn ©ôи ŧɧịt̠ của mình thì không khỏi cảm thấy tự hào, “Vốn liếng” của cậu ta quả thực là mạnh hơn hầu hết mọi người. Điều này từ khi còn bé đã luôn khiến cậu ta rất kiêu ngạo, hiện tại cô giáo cũng bị thằng nhỏ làm cho ngây ngốc, cậu ta lại càng thêm tự đắc.

“Cô giáo yêu quý, há miệng ra để em thưởng cho cô nào!”

“Cái này… Em… Em muốn làm gì?

“Cô…. Chẳng lẽ cô không biết quan hệ tìиɧ ɖu͙© bằng miệng (oral sεメ) là gì à?”

“Oral sεメ… là cái gì cơ?…”

“Ha, giờ lại khám phá được thêm chút ít về cô rồi. Vậy để em dạy cho cô nhé, há miệng ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ em đi!”

“Cái này dùng để đi tiểu, làm sao có thể cho vào miệng! Không được!”

“Ha ha ha, cô giáo thật đáng yêu, nghe lời, há miệng ra, ăn ngon lắm! Nhưng không được phép dùng răng cắn!”

“Không được, cái này to lắm… Cô… Ưm…”

Vương Khải cầm ©ôи ŧɧịt̠ đưa nó đến miệng Lâm Mộng Khiết, Lâm Mộng Khiết cố gắng tránh né, nhưng lại bị Vương Khải ấn đầu lại, đôi môi mím chặt bị Vương Khải dùng tay tách ra, ©ôи ŧɧịt̠ bự thuận tiện đút vào. Lâm Mộng Khiết vốn định dùng răng cắn đầu ©ôи ŧɧịt̠, nhưng đột nhiên nhớ tới câu nói không được cắn của Vương Khải, ma xui quỷ khiến liền thả lỏng cơ hàm, để cho ©ôи ŧɧịt̠ thịt của Vương Khải lập tức tiến quân thần tốc. Sau khi đút dươиɠ ѵậŧ vào, cô không dám làm Vương Khải bị thương nên chỉ đành há mồm thật to ngậm lấy.

“Hừm… Sướиɠ quá, cô đúng là có tài năng bú ©ôи ŧɧịt̠!

“Ưʍ.. Ưm… Cô… Muốn nôn… Ưm…”

“Em sắp bắt đầu di chuyển, cô nhớ không được để răng đυ.ng vào đấy!”

“Hưm? Ưʍ.. Ưm…”

Vương Khải từ từ rút ©ôи ŧɧịt̠ ra, rồi lại đút sâu vào trong cổ họng Lâm Mộng Khiết. Lâm Mộng Khiết không dám cắn, chỉ có thể dùng hai tay đẩy đẩy Vương Khải, nhưng dường như chẳng có chút sức lực nào. Cô chỉ có thể chịu đựng hết lần này đến lần khác, mỗi lần ©ôи ŧɧịt̠ cắm sâu vào cổ họng, Lâm Mộng Khiết đều cảm thấy nghẹt thở, nước bọt óng ánh nương theo thân ©ôи ŧɧịt̠ chảy ra, từ khóe miệng chảy xuống, chậm rãi chảy xuống quần áo, nhỏ xuống sàn nàn, làm cho Lâm Mộng Khiết trưng ra một bộ dạng cực dâʍ đãиɠ. Nhìn thấy Lâm Mộng Khiết đã quen, Vương Khải tăng tốc, ấn đầu giáo viên của mình rồi nhanh chóng nhấp hông.

“Miệng cô sinh ra là để bú ©ôи ŧɧịt̠ sao? Mới lần đầu tiên bú ©ôи ŧɧịt̠ mà đã khiến em thoải mái thế này rồi!”

“Ưm…Ưm… Nôn… Ưm… Ưm…” Toàn bộ khoang miệng Lâm Mộng Khiết đều bị côn ŧᏂịŧ to lớn lấp đầy, chỉ có thể phát ra một chút âm thanh mập mờ.

“TᏂασ mẹ… Miệng cô bú em sướиɠ quá! Chuẩn bị tiếp nhận phần thưởng của học sinh mình đi!”

“Ưm…? Ưm… Ưm!”

“A!! Bắn!!AAA”

“Ưm!!!”

Sau khi Vương Khải nắm đầu Lâm Mộng Khiết điên cuồng đút vào vài lần, cuối cùng ưỡn eo đút ©ôи ŧɧịt̠ vào nơi sâu nhất trong cổ họng của cô, tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ đầu ©ôи ŧɧịt̠ phun ra ào ạt, rót đầy khoang miệng nhỏ, Lâm Mộng Khiết đẩy mạnh Vương Khải ra, cúi đầu ho khan kịch liệt.

“Khụ… Khụ khụ...Ọe...Khụ khụ…”

Lâm Mộng Khiết ho khạc ra gần hết tϊиɧ ɖϊ©h͙, nhưng cô cảm thấy có vẻ mình đã nuốt khá nhiều, bên trong khoang miệng nồng nặc mùi tanh, khiến Lâm Mộng Khiết có chút chán ghét.Vương Khải vừa mới xuất tinh vào sâu trong cổ họng, gần như trực tiếp làm Lâm Mộng Khiết nghẹt thở, sau khi phun tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Vương Khải thở hổn hển, nhìn Lâm Mộng Khiết đang quỳ trên mặt đất nói: “Ôi chà, cô phun hết phần thưởng ra ngoài rồi, cô làm em rất đau lòng!”

“Khụ… Thứ đó làm sao có thể nuốt trôi được… Khụ khụ…”

“Đương nhiên có thể nuốt vào, hơn nữa còn có thể làm đẹp da!”

“Vớ vẩn... Sao có thể…”

“Em gạt cô giáo yêu quý của mình làm gì! Liếʍ hết đi!”

“Cô…”

“Nhanh lên! Mυ"ŧ sạch đi con đĩ!”

Vương Khải đưa ©ôи ŧɧịt̠ vẫn còn đang run rẩy chạm vào mặt Lâm Mộng Khiết, trên thân ©ôи ŧɧịt̠ còn dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước bọt. Lâm Mộng Khiết cảm thấy hơi mâu thuẫn khi nhìn thấy cây gậy thịt thô to đang đung đưa trước mặt mình, cô cắn môi, giãy dụa trong lòng. Nhưng khi nghe thấy mệnh lệnh của Vương Khải, toàn thân khẽ run, cuối cùng vẫn lựa chọn bị khuất phục, mở miệng lè lưỡi liếʍ láp.

Vương Khải nhìn biểu hiện của Lâm Mộng Khiết, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ, cậu ta nhớ tới đại ca đã từng nói rằng một số phụ nữ có bề ngoài thuần khiết và mạnh mẽ, vẻ mặt lúc nào cũng lạnh lùng đoan trang nhưng thực ra trong lòng họ luôn muốn được ra lệnh và khao khát được người khác chinh phục, chỉ cần ai đó có thể phá vỡ lớp vỏ ngoài, nắm giữ điểm yếu của họ, họ sẽ ngay lập tức trở nên dễ dãi và biến thành một con đĩ bị người ta sử dụng như đồ chơi.
« Chương TrướcChương Tiếp »