Chương 1: Người được đề cử thái tử phi

Ngân quốc, thời kì Trần Minh Đế trị vì, tại phủ thái sư Cẩu Trình Thắng.

"Tiểu Lệ. Con cảm thấy sống như thế nào mới có ý nghĩa?". Cẩu Trình Thắng hỏi con gái .

Tiểu Lệ đang cầm tách trà trên tay, thở dài đáp phụ thân: "Con không biết."

"Nhưng con cho là, người sống thì phải làm chuyện chính mình muốn làm. Sinh ra làm người, không phải nên cố gắng hoàn thành tâm nguyện, sau đó sẽ chết đi sao?" Nàng mỉm cười, quay sang nhìn phụ thân rồi nói tiếp.

"Ha ha ha. Con nói có lý." Trình Thắng nghe câu trả lời của con gái, hài lòng tiếp lời cô.

Thái sư Cẩu Trình Thắng có một nữ nhi duy nhất là Cẩu Lệ. Bởi vì xinh đẹp nên danh tiếng đồn xa, những người từng thấy qua nàng đều kinh ngạc.

So với bạn cùng trang lứa thì nàng lớn mật hơn nhiều.

Hơn nữa với lòng hiếu kỳ, thường đưa ra mệnh lệnh khiến người không thể nào hoàn thành được.

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần là đồ nàng muốn, nàng liền nhất định phải lấy được, là một hài tử có chấp niệm rất sâu.

"Tiểu Lệ, con sắp 7 tuổi rồi, muốn quà sinh nhật gì nào?"

"Con...muốn vào cung!"

"Hoàng cung? Rất tiếc, cái này không thể được." Cẩu Trình Thắng tay phải giơ về phía trước, ngầm báo hiệu rằng không được.

"Không có hoàng thượng cho phép, người bình thường đừng nghĩ vào cung. Nếu như mù quáng xông vào, một khi bị phát hiện, thì cứ chờ chặt đầu đi!" Phụ thân chỉ tay dặn dò nàng.

"Vậy coi như xong đi. Con cũng không có mong muốn gì nữa." Tiểu Lệ vừa nói, vừa cau mày nhìn sang hướng khác.

Thái sư Cẩu một bên ôm cột, khóc thầm. Dáng vẻ cáu kỉnh này...với người mẹ đã mất của con gái y như nhau a...

Vào sinh thần thứ 7 của nàng, thái sư Cẩu đương nhiên cưng chiều con gái hắn, đáp ứng mong muốn của nàng. Lúc này bên trong hoàng cung.

"Con phải nhớ kỹ!" Hắn dặn dò con gái.

"Waa~!" Tiểu Lệ phấn khích nhìn xung quanh mà ca ngợi.

"Yên lặng một chút! Đi theo cha! Ngàn vạn lần chớ chạm lung tung, càng không được chạy loạn!"

"Tiểu Lệ, có nghe hay không." Thấy con gái đang chú ý phía nào đó, Trình Thắng gọi nàng.

"Người kia là ai?". Thì ra Tiểu Lệ phát hiện có một cậu bé trạc tuổi mình, nàng tò mò hỏi cha. Phụ thân cũng nhìn theo hướng kia.

Đó là...là thái tử điện hạ?!

"Không tốt, Tiểu Lệ! Nhanh trốn đi!". Cẩu Trình Thắng lo lắng nói với con gái. Họ vậy mà lại đi đến cung thái tử!

Hắn vừa quay sang hướng khác, quay lại nhìn con gái thì kinh ngạc nhận ra nàng đang chạy đến hướng vừa thấy thái tử.

"Tiểu Lệ...Tiểu Lệ...Con không được đi qua đó..." Hắn vội vã, lo lắng gọi với theo con gái.

Lúc này, thái tử điện hạ đang ngắm hồ, lại nghe tiếng bước chân đi "Cộp cộp" đằng sau. Hắn nhanh chóng quay lại nói:" Đứng lại!"

"Nhìn ngươi không giống cung nữ, cũng không giỏi hoàng tộc...Ngươi là ai?" Thái tử quan sát nhìn nàng rồi hỏi.

"Lệ. Ta tên Tiểu Lệ." Nàng tươi cười đáp lời hắn.

Vào lúc này...

Bắt đầu...

...hoa lê rơi từng cánh.

"...A", Tiểu Lệ thốt lên.

"Đây là cấm địa, ngươi nhanh đi ra ngoài đi!...Ngươi muốn làm gì?" Thái tử càng nói lại càng thấy nàng tới gần.

"Tránh xa ta ra!". Trán hắn bắt đầu đổ mồ hôi, tim cũng đập nhanh hơn, lấy tay che mặt. Mùi son phấn! Còn nhỏ tuổi, làm sao cả người lại đầy mùi son phấn thế...

Tiểu Lệ cau mày đứng đối mặt với cậu bé trước mắt. "Van ngươi! Đừng đến gần ta!!", thái tử nghĩ thầm, tim hắn đập càng nhanh hơn, ngại ngùng tránh mắt nàng.

Hả? Nha đầu kia sao lại đẩy hắn?

Không ổn, vách đá bể rồi!

"Ùm". Thái tử rơi xuống hồ, chân của hắn cũng bị chuột rút rồi! Ta sẽ chết sao?! Cô ta muốn gϊếŧ ta sao?! Cô ta rốt cuộc là ai...Nếu như gặp lại ngươi...Ta nhất định sẽ chém đầu ngươi!

"Điện hạ!!!"

Lúc này trong cung thái tử.

"Hắt xì~Nha đầu chết tiệt kia, chờ ta bắt được ngươi nhất định khiến ngươi phải trả giá." Thái tử môi run rẩy vì lạnh, trùm kín chăn nói một mình.

"Điện hạ...ngài nên chuẩn bị rồi..." Hạ nhân bên ngoài nói vọng vào.

"Còn chưa tìm được cô ta sao? Nếu không phải cung nữ, có thể tùy ý ra vào cung cũng chỉ có hoàng tộc thôi?"

"Đào sâu ba thước! Cũng phải tìm được cô ta!" Hắn ra lệnh.

"Vâng, thưa điện hạ..." Hạ nhân miệng cười đáp lời hắn nhưng lòng lại tràn đầy lo sợ.

Chừng nửa canh giờ sau, thái tử ngồi trên xe ngựa, ánh mắt xa xăm nhìn ra cửa sổ.

"Mặc dù "Tiểu thục quốc" khí số đã hết, không biết khi nào trở lại ngày xưa, nhưng chúng ta lần này gặp mặt, chính là phải tuân thủ lễ nghĩa." Hạ nhân phụ cận bên cạnh nói với thái tử điện hạ.

"Ta biết."

"Bất kể thế nào, thái độ của thái tử điện hạ liền đại biểu cho thái độ Ngân quốc chúng ta." Hạ nhân kia nói tiếp.

Người hạ nhân đau lòng nhìn hắn, nghĩ thầm. Rốt cuộc là loại nha đầu gì, có thể khiến cho thái tử trầm ổn biến thành như thế này?

Trong phòng Tiểu Lệ lúc này.

"Cái gì? Ngươi vừa rồi nói cái gì?" Dù còn nhỏ nhưng thần thái sắc bén của nàng cũng đủ để khiến người khác e dè, lo sợ.

Nha đầu này, tuyệt không phải hạng tầm thường!