Chương 6

Tưởng Mộng Vân dường như không hiểu nổi, Mạnh Xuân Sanh vốn nhút nhát rụt rè, sao lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Tôi dùng đầu gối kẹp chặt lưng cô ta, cô ta không thể cử động, chỉ có thể vung tay muốn đẩy tôi ra, tôi nắm lấy tóc cô ta, kéo mạnh về phía sau, buộc cô ta phải ngẩng đầu lên.

"Đau không?" Tôi cười tủm tỉm nói, "Còn muốn tiếp tục không?"

"Mạnh Xuân Sanh, mày là con đĩ! Mày mẹ nó dám đánh tao!" Tưởng Mộng Vân hai mắt đỏ bừng, mặt đầy bùn đất bụi bẩn, nghiến răng nghiến lợi nói, "Tao sẽ không tha cho mày! Mày đánh tao một cái nữa thử xem!"

"Được thôi," tôi tăng cường lực tay, lại tát cô ta hai cái thật mạnh, "Lần đầu tiên tôi nghe thấy có người chủ động xin bị đánh."

Chẳng mấy chốc, gương mặt Tưởng Mộng Vân sưng lên, đỏ rực.

Ban đầu cô ta còn thực kiên cường mà ngẩng cao đầu, đem tổ tông mười tám đời nhà tôi đều mắng một lần.

Cho đến khi tôi giẫm lên ngón tay cô ta, từng ngón một chậm rãi dùng sức.

Cô ta mới mơ hồ không rõ xin tha: "Cút đi —— đừng đánh nữa, đừng đánh nữa……"

"Xin lỗi, xin lỗi……"

Đau lắm không?

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt cô ta khóc hoa cả mắt.

Không có đám đàn em, sức chiến đấu của Tưởng Mộng Vân gần như bằng không.

Vào mùa đông sâu thẳm, cô ta nhốt Mạnh Xuân Sanh trong nhà vệ sinh suốt năm tiếng đồng hồ, cầm vòi nước xịt vào bên trong, có từng nghĩ đến Mạnh Xuân Sanh không?

Lúc buổi tối tan học, cô ta dẫn theo đám người La Hi, "vô tình" đẩy Mạnh Xuân Sanh ngã xuống cầu thang, dẫn tới đùi phải bị gãy xương, có nghĩ đến Mạnh Xuân Sanh không?

Lúc ăn cơm, cố tình vứt thẻ cơm của Mạnh Xuân Sanh đi, khiến Mạnh Xuân Sanh nghèo túng quẫn bách chỉ có thể ăn một cái bánh mì trắng mỗi ngày, có nghĩ đến Mạnh Xuân Sanh không?

Ngón tay của Tưởng Mộng Vân sưng lên sáng bóng, đầu gối khuỷu tay cũng bị trầy xước, máu lẫn với cát, đồng phục toàn là những mảng đen loang lổ, cả người bẩn thỉu như một kẻ ăn mày.

"Tưởng Mộng Vân," tôi lấy gương ra cho cô ta xem, nhẹ giọng nói, "Cậu xem cậu bây giờ kìa, thật bẩn thỉu.”

“Nhưng chỉ có một mình tớ thấy thì thật không đáng giá.”

“Tương lai chúng ta còn dài."

...

Ngày hôm sau đi học.

Chỗ ngồi Tưởng Mộng Vân trống trơn.

Cô ta không đến lớp.

Tôi chán nản cầm bút bi trên tay, bôi bôi vẽ vẽ trên giấy nháp.

Trên bục giảng, giáo viên chủ nhiệm mới tới đang giới thiệu bản thân.

Cô ấy có lẽ cũng mới tốt nghiệp thạc sĩ, khuôn mặt tròn tròn vẫn còn chút non nớt: "Các bạn học sinh trong lớp, các bạn cán bộ lớp đều tự giới thiệu cho cô biết nhé."

"Sinh hoạt uỷ viên của chúng ta là ai?"