Chương 8

"Chẳng qua là bởi vì ngày thường tụi tao bắt nạt mày, đánh mày?”

"Tao nói cho mày biết, Mạnh Xuân Sanh, mày bị đánh là đáng đời!”

"Nhưng mày còn muốn đánh tao? Mày tính là cái gì, tao hôm nay phải đánh chết mày!"

Hiệu trưởng lạnh giọng hét lớn: "Dừng tay!"

Cha mẹ Tưởng Mộng Vân mới kéo cô ta lại.

Tôi cúi đầu không nói một tiếng, trái lại Tưởng Mộng Vân, tóc tai rối bời, hai mắt đỏ ngầu, trông như một kẻ điên.

Cha mẹ cô ta vẫn luôn kéo chặt cô ta, an ủi cô ta, khuyên nhủ cô ta.

Bạn học trong lớp đều sợ hãi đến mức choáng váng, ngơ ngác mà nhìn một màn này.

Hốc mắt tôi đỏ hoe, cố tỏ ra bình tĩnh mở miệng:

"Cậu nói là tớ đánh cậu, có bằng chứng gì?"

Tưởng Mộng Vân sững sốt, sau đó thẹn quá hoá giận lắc lắc khuỷu tay miệng vết thương, gần như hét lớn: “Bằng chứng? Đây chính là bằng chứng!”

“Tao bị mày đánh thành thế này, đây đều là bằng chứng!”

“Còn đơn thuốc của tao nữa! Chi phí y tế, mày phải bồi thường toàn bộ cho tao! Còn phải bồi thường cho tao tiền tổn thất tinh thần!”

Tôi dùng khăn giấy lau nước mắt ở khóe mắt, lại lần nữa nhẹ giọng lặp lại:

“Ý tớ là, cậu làm thế nào để chứng minh, là tớ đánh cậu?”

Giáo viên chủ nhiệm lớp vẫn luôn không nói gì cuối cùng cũng lên tiếng, hắng giọng: “Đúng vậy, Mộng Vân, em nói là Mạnh Xuân Sanh đánh em, em chứng minh như thế nào?”

Vừa đúng lúc giờ ra chơi, học sinh của các lớp khác trong toàn cấp nghe nói lớp chúng tôi có chuyện ồn ào, tất cả đều chen lấn ở cửa lớp, dán mắt vào cửa sổ nhìn vào trong xem, chủ nhiệm lớp đuổi mãi cũng không đi.

Tưởng Mộng Vân há miệng thở dốc, lại không nói ra được một lời.

Cô ta sẽ có bằng chứng gì chứ.

Đường nhỏ và hẻm nhỏ mà tôi đi qua, không có camera giám sát hay người qua lại; giày tôi đi khi giẫm lên cô ta, cũng là tôi nhặt được từ đống rác của cha tôi, bây giờ đã sớm trở thành một đống rác sinh hoạt rồi; nếu cô ta nói trong móng tay của tôi có mảnh thịt của cô ta, thì thật xin lỗi, tôi về nhà cũng đã cắt móng tay sạch sẽ.

Ngoài ra, chắc hẳn vụ ẩu đả nhỏ này cũng không cần nhờ cảnh sát làm giám định DNA chuyên biệt đâu nhỉ.

Còn về tờ giấy ghi chú——

Lẽ nào tôi ngu đến mức để lại dấu vân tay sao.

“Nhưng tớ có bằng chứng!” Tôi đột nhiên cao giọng, nhưng giọng lại run rẩy.

Nhìn từ bên ngoài, chỉ cảm thấy tôi giống như đang chịu oan khuất to lớn, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.

“Hôm qua tớ và đám người La Hi cùng nhau tan học!”

La Hi đột nhiên bị tôi chỉ mặt, sững sờ luống cuống lên:“À....Tớ….”

Tưởng Mộng Vân kéo áo đồng phục của cô ta, lớn tiếng thúc giục: “Cậu nói đi, Hi Hi! Ngày hôm qua cậu và Mạnh Xuân Sanh có cùng nhau về không?