Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nữ Phụ Ác Độc Tự Cứu Lẫn Nhau

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vừa ra khỏi phòng bệnh, cô liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.

Cô nhíu mày, nhớ lại thông tin duy nhất mình biết về Lạc Thanh Thanh, hình như là người phụ nữ của tam thiếu gia Hoắc gia.

Thẩm tổng, cô đang yên đang lành lại đi giành người của tam thiếu gia Hoắc làm gì chứ?

Nghĩ không thông, cô vẫn tiến lên chào hỏi một cách thân thiện, "Chào Hoắc tổng."

Hoắc Khải Sâm nhận ra Lâm Lăng, trợ lý đặc biệt được Thẩm Vi đích thân bồi dưỡng và cũng là một trong những cánh tay đắc lực của cô.

Tập đoàn Thẩm Thị đã từng cố gắng lôi kéo Lâm Lăng về phía mình, nhưng cô đã từ chối.

Hiện tại, sao Lâm Lăng lại đi ra từ phòng bệnh của Lạc Thanh Thanh?

“Lâm trợ lý sao lại có mặt ở đây?”

“Tôi đến thăm Lạc tiểu thư. Còn bây giờ tôi có việc phải đi, không làm mất thời gian của Hoắc tổng nữa.” Lâm Lăng không muốn nói thêm gì, dù sao Hoắc tam thiếu cũng sẽ biết mình bị giành mất người sớm thôi.

Hoắc Khải Sâm nhìn theo bóng dáng Lâm Lăng rời đi, nhíu mày, rồi quay đầu ra lệnh cho trợ lý phía sau, “Đi điều tra xem Lâm Lăng đến đây làm gì. Thẩm Vi có động thái gì mới hay sao?”

Dù cô chỉ là một người phụ nữ, nhưng đầu óc rất sắc bén, lại được Thẩm lão gia tử che chở...

Trong lúc hắn đang suy nghĩ, hắn không chú ý thấy Giang Mộ Mộ từ trong phòng bệnh bước ra.

...

Sau khi Lâm Lăng và Giang Mộ Mộ lần lượt rời khỏi, Lạc Thanh Thanh nằm trên giường bệnh mỉm cười.

Ban đầu cô còn định kéo chăn che kín thêm chút nữa.

Nhưng dù có trùm chăn cũng không che giấu được.

Khi Hoắc Khải Sâm bước vào, hắn liền nhìn thấy chăn giường đang động đậy liên tục, giống như bên dưới đang làm điều gì đó mờ ám.

Dưới chăn còn phát ra những âm thanh kỳ lạ.

Hắn nhíu mày, tiến lên một bước, bất ngờ xốc tấm chăn lên.

Sau khi tiếp nhận ánh sáng chói lóa, đôi mắt cô liền hiện lên vẻ kinh ngạc.

"Anh là ai mà vào phòng không gõ cửa vậy hả?" Lạc Thanh Thanh hoảng hốt thốt lên.

Cô cười thầm trong lòng, tên này vào mà không báo trước, lại còn giật cả chăn của cô nữa chứ.

Bệnh thần kinh hay gì!

【Ký chủ, tôi nhắc nhở cô một câu, hắn chính là nam chính Hoắc Khải Sâm.】

"…"

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt sâu như mực của người đàn ông trước mặt, Lạc Thanh Thanh cảm thấy xương sườn của mình vẫn còn đau.

Tên này, chẳng lẽ lại vì lý do nào đó mà đá cô một cú nữa chứ?

"Hoắc tổng, cơn gió nào đã đưa anh đến đây vậy?" Cô cẩn thận kéo chăn về che kín người, chỉ chừa lại mỗi cái đầu lộ ra.

Hoắc Khải Sâm nhìn khuôn mặt cười nịnh nọt của cô, chân mày nhíu lại càng sâu hơn.

"Xem cô còn sống hay đã chết." Dám lừa Hoắc Khải Sâm này, đều sẽ không có kết cục tốt.

Câu nói lạnh lùng khiến Lạc Thanh Thanh rùng mình, càng thêm khẳng định quyết định tránh xa cặp đôi này là vô cùng chính xác.

Nếu Thẩm Vi xuất hiện ngay lúc này, cô chắc chắn sẽ quỳ xuống gọi Thẩm Vi là ba ba, bám chặt lấy chân không buông.

"Tôi chỉ là người bình thường, vẫn còn sống." Lạc Thanh Thanh nghĩ một chút, hỏi hệ thống, "Nếu tôi giải thích, cậu nói hắn có tin không?"

【Ký chủ, tôi khuyên cô nên thử xem.】

Không rõ hệ thống nói với ngữ điệu gì, Lạc Thanh Thanh suy nghĩ một hồi rồi quyết định không thử.

Cô cúi đầu không nói gì, hành động này lọt vào mắt Hoắc Khải Sâm, khiến anh ta thêm phần giận dữ.

Khó trách lại đi vào giới giải trí, hóa ra cũng biết diễn kịch thật.

Trong phim thì mặt mày đông cứng vô cảm, trước mặt hắn lại ra vẻ làm yêu.

Đang định mở miệng nói thêm gì đó, đột nhiên thấy người trước mặt ngẩng đầu lên, "Hoắc tổng, trước đây đều là lỗi của tôi, sau này tôi sẽ tránh xa anh ra, đảm bảo không bao giờ làm phiền anh nữa. Anh có thể rộng lượng bỏ qua, coi như tôi là rác rưởi và hoàn toàn quên đi được không?"

Sao không nói gì vậy?

Là đang nghĩ xem nên xử lý mình như thế nào sao?

Cú đá tối qua vẫn còn đau đây này.

Lạc Thanh Thanh liếc trộm một cái, không ngờ trong mắt Hoắc Khải Sâm như có gió bão hội tụ.

Cô lập tức run lên.

"Hệ thống, hắn sẽ không gϊếŧ tôi diệt khẩu chứ?"

【À, với tên đàn ông này thì gϊếŧ cô chỉ bẩn tay hắn thôi.】

Lạc Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra, cũng đúng.

【Hắn chỉ biết mượn dao gϊếŧ người.】

Lạc Thanh Thanh hít một hơi sâu, xương sườn đau nhói.

Nói chuyện không thể nhẹ nhàng hơn sao?

Cậu chỉ là một cái hệ thống vô cảm thôi mà.

Cô cúi đầu, trò chuyện với hệ thống 999 trong đầu, nghe thấy tiếng đóng cửa mới ngẩng đầu lên xem, phát hiện Hoắc Khải Sâm đã rời đi.

Đi rồi?!

"Hệ thống, tôi thuyết phục được Hoắc Khải Sâm rồi sao?"

【Cô còn chưa kịp ngủ mà, ngủ xong mới thuyết phục được thì có.】

Lạc Thanh Thanh: "…"

Nếu mà ngủ thật thì ra nghĩa địa rồi!

Cô cũng không dám chọc vào tên này nữa, chỉ nghĩ làm sao để kiếm tiền về cho Thẩm Vi thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »