Chương 2: Hình phạt cho việc không ngoan

"Tiểu Hạ Mặc, cảm mạo đã khá hơn chưa? Tôi cho điều hòa cao lên nha.”

Các đồng nghiệp trong văn phòng đều lớn tuổi hơn Hạ Mặc hoặc là người thích vẻ ngoài vô hại của các loài động vật vô hại. Vì vậy đương nhiên một số người muốn theo đuổi Hạ Mặc.

Với khả năng phân biệt nhạy bén của gay thì chuyện Hạ Mặc thích đàn ông không phải là bí mật. Vào cao trung Hạ Mặc đã rất to gan mà come out với bố mẹ, bố mẹ cậu cũng chỉ khó chịu nửa năm rồi cũng chấp nhận và còn giới thiệu cho cậu với rất nhiều "bạn trai" nhưng cuối cùng tất cả đều không giải quyết được gì.

Hạ Mặc cũng không biết tại sao, cậu thấy không thích còn chưa tính mà cậu coi trọng ai thì cũng không đến cuối, chẳng lẽ cậu là con quái thú hồ nào sao.

Thật là... Hạ Mặc một người đàn ông 23 tuổi còn xử nam cùng với cuộc sống cô đơn và tịch mịch.

Có đôi khi Hạ Mặc nghĩ rằng 0619 này không phải là một người bệnh kiều đi nhưng đã sáu năm rồi mà căn bệnh này hẳn là đã được chữa khỏi rồi chứ hay chỉ đơn giản là muốn bảo vệ cậu? Vậy cũng thật là tình yêu vô tận.

Nghe nói nhóm lãnh đạo của tổng công ty đến nên tổ của Hạ Mặc đã mua một phần cơm chiên và cola đá để cứu cái tai bị bẩn của mình.

Cậu cầm một cái túi lớn đi ra ngoài, chiếc xe điện của anh trai đi giao hàng tông vào Hạ Mặc thì một cánh tay mạnh mẽ đã kéo Hạ Mặc lại, Hạ Mặc còn chưa kịp né tránh phản ứng lại thì cậu đã nhìn thấy anh trai giao hàng và chiếc xe điện rơi cách đó không xa. Nếu như cậu đứng tại chỗ thì chắc chắn cậu đã bị tông trúng rồi.

"Cảm ơn... Cảm ơn anh.”

Hạ Mặc nhìn người ở bên cạnh, người này đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang. Người này cao hơn cậu rất nhiều, mặc một chiếc áo phông đen giản dị màu đen, tạo cho người ta cảm giác rất thần bí mà nắm lấy tay cậu vẫn chưa buông ra. Bởi vì dùng sức mà gân xanh nổi lên, Hạ Mặc cảm thấy tay người này rất đẹp.

"Không bị thương ở đâu chứ." Hoắc Khang Mẫn ngày thường chỉ có thể theo dõi cậu bằng cách hack hoặc điện thoại di động của Hạ Mặc nhưng gần đây hắn không thể khống chế được việc muốn xuất hiện trong cuộc sống của cậu.

Hạ Mặc nghe thấy giọng nói của Hoắc Khang Mẫn qua khẩu trang, cảm thấy rất êm tai, lỗ tai đã được rửa tội vậy, nếu như người này không có đội mũ và đeo khẩu trang thì sẽ như thế nào.

Trên ban công, Hạ Mặc đang cầm cơm bít tết chiên rán, vừa ngồi trên ghế mây thì nghe thấy tiếng chuông cửa reo. Cậu mở cửa cầm lấy, bên trong cháo và há cảo tôm, không đoán thì cậu cũng biết là 0619.

Quả nhiên, điện thoại rung lên.

0619: Ăn cái này.

Hạ Mặc hừ lạnh một tiếng, cảm thấy có hơi buồn cười rồi thản nhiên trả lời. Cậu hoảng sợ vì khi trả lời thành công là cho thấy việc gửi thư thành công, phải biết là mấy năm trước Hạ Mặc đã gửi hàng trăm tin nhắn nhưng thất bại, bây giờ thì....

Trái tim cậu nhảy mãnh liệt, ngón tay cậu đặt trên dãy số có bốn chữ số kia, quả nhiên nó vẫn trống rỗng.

Hạ Mặc: Tôi không ăn những gì anh mang cho tôi.

Hạ Mặc nhìn tin nhắn gửi đi, một lúc sau mới nhận được hồi âm.

0619: Chúng ta sẽ gặp nhau.

Hạ Mặc: Anh tới làm tôi sợ! Từ thùng hay từ bệ cửa sổ?

Hạ Mặc đưa tay trả lời, vô thức nhìn bệ cửa sổ, cậu đặc biệt rất sợ ma. Nếu không trước kia cậu sẽ không bị dọa sợ và không thể ngủ cả đêm, Hạ Mặc đang do dự... Có nên quay về nhà bố mẹ ở hay không?

0619: Nghe lời.

Hạ Mặc vứt điện thoại đi, ăn sườn chiên với cháo, dù sao cậu cũng uống cháo!

Hoắc Khang Mẫn mở rèm cửa ra, từ ống nhòm nhìn sang căn phòng đối diện. Hắn nhìn chằm chằm vào nam sinh này như một tên biếи ŧɦái lại còn xua đuổi những nguy hiểm xung quanh giống như thực sự là một tên biếи ŧɦái.

Khóe miệng hắn nhếch lên một vòng cung.

Gần đây, Hạ Mặc không ngồi trong tàu điện ngầm mà vẫn đi trong bóng râm. Cậu luôn khó chịu vì cậu luôn cảm thấy có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình sau lưng, mọi lúc... Luôn luôn.

Sương mù bắt đầu dâng lên tiểu khu, làm mờ bóng đen.

Xa xa, một người đàn ông mặc áo hoodie đen đội mũ, nhìn Hạ Mặc đi xuống lầu rồi mới quay đi.

Hạ Mặc: Có phải là anh hay theo tôi không…

0619: không được lôi kéo cùng người khác, Trương Đình có rất nhiều đối tượng mập mờ.

Hạ Mặc nhìn tin nhắn rồi nghĩ đến hôm nay lúc tan tầm Trương Đình muốn đưa cậu về nhà, Trương Đình là tổ trưởng của tổ cậu nên cậu cũng chỉ có thể uyển chuyển từ chối, giá trị nhan sắc như vậy cũng khó quá đi.

Bỗng nhiên trong phòng tắm tối om, Hạ Mặc đang ở gội đầu thì bị dọa người đập vào vòi hoa sen trên cửa, đau đến mức chảy cả nước mắt.

Nhanh chóng gội sạch bọt trên đầu Hạ Mặc quấn khăn tắm xung quanh rồi cầm lấy di động gọi cho chủ nhà, ánh trăng bên ngoài làm Hạ Mặc không đến nỗi duỗi tay không thấy năm ngón tay.

“Trời ơi, cậu quên đóng tiền điện rồi!” Chủ nhà cho thuê là một chị gái, Hạ Mặc ngượng ngùng gãi đầu, cậu đúng là không thể tự sống một mình.

Hạ Mặc cúp điện thoại chuẩn bị thay quần áo quay về nhà bố mẹ gia, tuy rằng biết là do không đóng tiền điện mới mất điện nhưng cậu ở lại như vậy thì cũng biết sợ.

Ngoài cửa truyền đến âm thanh mật khẩu, Hạ Mặc bị dọa sợ dựa vào tường dựa, chỉ muốn biến thành thằn lằn ngay lập tức. Một tay cậu cầm đèn bàn đầu giường thân thể bị dọa run rẩy, một cái tay khác cầm di động chuẩn bị gọi 110.

Có lẽ là cậu bị dọa sợ quá mức nên gọi điện thoại vài lần đều ấn sai, lúc này mới 9 giờ, không đến mức là trộm đi!

Tiếng bước chân tới gần một chút, Hạ Mặc nghe thấy âm thanh mở cửa phòng tắm. Cậu cố gắng nuốt một ngụm nước miếng, nói với bên ngoài: “Ví tiền của tôi ở cửa anh cứ tùy tiện lấy! Tôi không đáng giá tiền! Anh trai này... Tôi.. Bằng không...” Hàm răng của Hạ Mặc không tự giác được đập vào nhau, cả người không sức lực, chân run rẩy theo.

“0619.”

“Cái... Cái gì? Ngươi muốn nhiều hay ít?” Hạ Mặc cảm thấy giọng nói của tên trộm này còn rất dễ nghe, Hạ Mặc phản ứng lại thì kinh ngạc kêu: “Anh... Anh...”

“Chỉ là không đóng tiền điện nên mới mất thôi, em đừng sợ.” Hoắc Khang Mẫn không có định đi vào trong, vừa rồi bỗng nhiên thấy bên này đột nhiên tối sầm, hắn cho rằng Hạ Mặc đã xảy ra chuyện gì.

“Anh... Anh... Là người hay quỷ.” Hạ Mặc nghe thấy một tiếng cười khẽ.

“Em thích người hay là quỷ.” Hoắc Khang Mẫn lấy điện tạp đóng thêm tiền, trong phòng khôi phục lại một chút ánh sáng, từ trong bóng tối Hạ Mặc mới thấy sáng một chút.

Hạ Mặc ngồi trên giường, trên người chỉ quấn khăn tắm, hai núʍ ѵú màu hồng không được che lại. Hoắc Khang Mẫn đeo khẩu trang và đội mũ, đưa cho Hạ Mặc một ly nước.

Hai người đều không lên tiếng, Hạ Mặc cầm cốc nước uống nước. Cậu chắc chắn trước mặt là người, là người mà cậu gặp mấy ngày trước hơn nữa còn có bóng người.

"Tại sao anh lại quấy rối tôi nhiều năm như vậy, chúng ta có quen nhau sao?" Hạ Mặc hỏi, nỗi sợ hãi rất nhiều năm được trút bỏ vào lúc này.

Hoắc Khang Mẫn lấy một chiếc áo phông từ trong tủ quần áo đưa cho Hạ Mặc, cậu cầm lấy rồi mặc vào.

"Sáu năm trước, tôi muốn tự sát và gặp em." Hoắc Khang Mẫn mặc áo khoác dài và quần dài, đột nhiên xắn cổ tay áo lên. Hạ Mặc thấy dù đã hồi phục thì khuỷu tay cũng có một vết sẹo rất sâu, trên đó có xăm hoa văn rất thần bí.

"Sau đó thì sao." Hạ Mặc ngước lên nhìn đôi mắt đang cúi xuống của Hoắc Khang Mẫn, làn da lộ ra ngoài trông rất tái nhợt và có hơi ốm yếu.

"Sống vì em." Dường như Hoắc Khang Mẫn nói một chữ sẽ tổn thất một triệu, chữ vậy. Hạ Mặc không biết tại sao cậu lại cảm thấy ánh mắt của Hoắc Khang Mẫn có hơi kỳ lạ khi nhìn cậu, giống như đâm vào xương và bén rễ vậy.

"Anh có thể tháo khẩu trang không, anh như thế này giống như tới gϊếŧ tôi, tại sao anh lại có mật khẩu của tôi." Hạ Mặc có trăm câu hỏi trong lòng, hoàn toàn quên mất sợ hãi.

Hoắc Khang Mẫn móc ngón tay cởi khẩu trang ra, Hạ Mặc không khỏi có kinh ngạc, giống như quản gia áo đen trong truyện tranh.

"Tôi là hacker." Hoắc Khang Mẫn nhìn Hạ Mặc: "Em có hài lòng với ngoại hình của tôi không?"

"Hả?" Hạ Mặc cảm nhận được điều gì đó, đây là một bệnh kiều!

Hoắc Khang Mẫn cúi người tới gần Hạ Mặc, nói không chút cảm xúc: "Tôi đã nói rồi bé cưng không ngoan sẽ bị trừng phạt."

Hạ Mặc cảm thấy ánh sáng ấm áp xung quanh không thể cứu vãn nhiệt độ đã giảm xuống lúc này, Hoắc Khang Mẫn lấy tay kéo khăn tắm của Hạ Mặc ra. Hạ Mặc vô thức lùi lại, khăn tắm hoàn toàn tán loạn, cậu vội vàng lấy tay che lại.