Chương 56: Lão nhân! Quay lại nói cho rõ ràng

Lam thảo linh chi là linh vật của Yến Hoàn Sơn,

một

loại thực vật hoang dại sinh trưởng trăm năm. Thảo linh chi nguyên bản có màu đen nâu, vì trãi qua nhiều lần lột xác mới trở thành màu lam, về Lam thảo linh chi có

một

truyền thuyết —— Lam thảo linh chi sinh trưởng trăm năm độc lập bên vách núi đen,

đã

hứng được nhật nguyệt tinh hoa, cho nên nó có linh tính, có cảm tình, lúc nó cảm thấy



độc tịch mịch, nó luôn cố gắng vươn thân cao về phía chân trời, Lam thảo linh chi

không

ngừng cố gắng kiên trì, rốt cục trời xanh cũng đáp lại, cho vài vị chư tiên xuống dạy bảo. Lam thảo linh chi dần dần hiểu được



độc là

một

loại tôi luyện, cuối cùng nó cũng

không

cảm thấy bận lòng nữa, thành kính niệm Phật. Sau

một

ngàn năm tu hành, Lam thảo linh chi cuối cùng cũng tu thành chính quả, gốc rễ thành tinh, đồng thời còn có đôi mắt nhìn thế gian, Lam thảo linh chi mặc dù

không

có tay chân như con người, nhưng nó có thể

đi

trên

vách đá, nhìn trời, nhìn mây,

một

mình hưởng thụ thiên địa vạn vật. Nghe

nói

Lam thảo linh chi

đang

chờ đợi

một

người, cũng có người

nói



đang

chơi

một

trò chơi,

không

ai có thể bắt nó, phải là người hữu duyên được Lam thảo linh chi nhìn trúng, nó liền thỏa mãn cho người này

một

yêu

cầu.

Truyền thuyết về Lam thảo linh chi được bao phủ

một

tầng thần bí, nhưng Lam thảo linh chi quả

thật

tồn tại, Yến Hồi đại sư từng trong lúc hái thuốc thấy được tung tích Lam thảo linh chi, lúc

hắn

tới gần

thì

lại

không

thấy bóng dáng. Mà trong quá trình

hắn

xuống núi, suýt nữa rơi xuống sơn cốc,



ràng

hắn

đi

trên

tảng đá bằng phẳng, chân

không

trượt, đường

không

trơn, thân thể cư nhiên

không

theo

hắn

điều khiển, thẳng hướng vách đá mà

đi

tới, nếu

không

phải

trên

người

hắn

có buộc dây thừng,

thì

sớm

đã

đi

đời nhà ma. Cho nên

hắn

tin tưởng mình

không

phải là người hữu duyên với Lam thảo linh chi, có lẽ Lam thảo linh chi muốn cảnh cáo

hắn

đừng

đi

rêu rao khắp nơi, lúc trước

hắn

vẫn chưa quá để ý. Nhưng mà, nếu muốn tìm được Lam thảo linh chi,

thì

tiêu phí thời gian và tinh lực là chuyện tất nhiên

không

thể tránh khỏi.

Nhưng mà sau chuyện đó, Yến Hoàn Sơn

một

đêm rừng núi rung chuyển. Sáng sớm hôm sau, sơn đạo hái thuốc kia

đã

bị lá cây và đá che kín, nếu muốn tìm ra manh mối của Lam thảo linh chi, chỉ có thể bí quá hoá liều leo lên vách đá.

“Ngày mai lão phu

sẽ

lên núi tìm Lam thảo linh chi, nhất định giúp ngươi chữa khỏi bệnh.”

Yến Hồi đại sư rất muốn vì Thu

anh

Đào làm chút gì đó, bất luận nàng có phải là ái nữ của Liễu Di Nhất hay

không,

hắn

cũng muốn làm đều này vì nữ tử

hắn

yêu

thương,

hắn

chờ đợi thê tử có thể sớm ngày hồi tâm chuyển ý.

Thu

anh

Đào đương nhiên cao hứng hoa tay múa chân, Lam thảo linh chi? Nghe qua

thật

huyền bí nha, nhưng mà Yến Hồi đại sư

đã

mở miệng giúp đỡ, vậy nhất định là có trăm phần trăm nắm chắc, nha nha, nàng sắp

nói

chuyện được rồi, ngao ngao.

Thu

anh

Đào khóe miệng vừa khép lại, nàng còn chưa có

nói

cho Yến Hồi đại sư biết, chủ nhân

thật

sự

của vòng cổ chính là Mộ Giai nam, Yến Hồi đại sư hẳn

không

phải là địch nhân

đi? Nàng tiến lên đẩy đẩy bả vai Yến Hồi đại sư, tay chỉ vào Ngân Liễu Diệp muốn giải thích



ràng.

Yến Hồi đại sư ánh mắt dừng

trên

“Liễu diệp”, trầm mặc

thật

lâu…

“Như ngươi suy nghĩ, lão phu nên vì chủ nhân của liễu diệp này mà làm chút chuyện, bất luận nàng còn hay

không

còn

trên

nhân gian, lão phu cam tâm tình nguyện vì nàng làm tất cả.”

Thu

anh

Đào lắc đầu, làm động tác đánh nhau, lại khoa tay múa chân làm thành hình chữ “bát”, ý muốn

nói

người cùng bát môn đồ giao chiến, nàng phải

nói

cho Yến Hồi đại sư, vòng cổ này là của Mộ Giai Nam.

Yến Hồi đại sư thấy nàng khoa tay múa chân

không

biết có ý gì:

“Có chuyện gì ngày mai hãy

nói, lão phu phải

đi

chuẩn bị, ngươi trở về nghỉ ngơi

đi.”

hắn

vừa

nói

vừa từ trong hộp lấy ra

một

viên thuốc đặt vào lòng bàn tay Thu

anh

Đào

“Đem viên bổ huyết hoàn này cho người thanh niên kia uống

đi, trưa mai

hắn

sẽ

tỉnh lại.”

Thu

anh

Đào hai tay bảo vệ viên thuốc, cúi đầu cảm tạ, như vậy cũng tốt, dù sao cũng

không

tới

một

ngày, cứ để Mộ Giai Nam tự mình

đi

giải thích với Yến Hồi đại sư, nàng

một

kẻ câm điếc cùng người bình thường trao đổi

thật

sự

có chút khó khăn.

Yến Hồi đại sư vỗ vỗ đầu nàng

nói:

“Lão phu nhiều năm chưa xuất quan, tâm sớm như tro tàn, là ngươi cho lão phu hy vọng, lão phu nên tạ ơn ngươi mới phải.”

Thu

anh

Đào hoàn toàn

không

hiểu hàm nghĩa trong lời

nói, bởi vì Yến Hồi đại sư cũng chưa toát ra nhiều cảm xúc, chỉ là vừa rồi hơi chút giật mình, huống chi

hắn

cũng

không

nói



nguyên nhân đau khổ. Hơn nữa

hiện

tại trong đầu nàng đều mong muốn Mộ Giai Nam nhanh chóng tỉnh lại.

※ ※ ※

Thu

anh

Đào cầm viên thuốc trong tay,

một

đường mừng rỡ rời khỏi Yến Hồi Động, Yến Hồi đại sư

thật

là người tốt, còn muốn đích thân lên núi hái thuốc giúp nàng chữa bệnh, tuy rằng có chút gian nan, nhưng cuối cùng cũng đáng giá.

Nàng

nhẹ

tay

nhẹ

chân mở cửa phòng, quả nhiên thấy Mộ Giai Nam vẫn còn ngủ, ngủ

một

ngày có thể là mệt, ngủ hai ngày cũng có thể chấp nhận, nhưng mà ngủ suốt ba ngày chắc

không

đói chết chứ?

Nàng đem viên thuốc bỏ vào miệng Mộ Giai Nam, sau đó hai tay chống má ngồi bên giường chờ đợi, nàng hy vọng lúc Mộ Giai Nam vừa tỉnh dậy, người đầu tiên

hắn

nhìn thấy là nàng, nàng tò mò

không

biết

trên

gương mặt

hắn

sẽ

xuất

hiện

biểu tình gì…

Thu

anh

Đào giống

một

tên lưu manh, sờ sờ tay Mộ Giai Nam rồi khuôn mặt Mộ Giai Nam, khó được cơ hội

hắn

không

phản kháng,

thật

sự

là cơ hội tốt.

Nàng nhớ lại thời điểm hai người lần đầu gặp nhau… Mộ Giai Nam dùng mọi cách trêu chọc nàng, còn đem nàng lên núi xem như người hầu mà sai sử, vì muốn trả thù

hắn, thiếu chút nữa nàng

đã

làm miếng thịt trong tay Nguyễn Linh Nhi rồi,

thật

sự

là tên hỗn đản mà.

Trong thời gian bọn họ

đi

cùng nhau, nàng lúc nào cũng bị Mộ Giai Nam chọc cho tức giận, trong khi đó Mộ Giai Nam luôn bảo trì bộ dạng vui sướиɠ khi người gặp họa, nhưng

hắn

cũng có chỗ đáng

yêu, ví dụ như cứu nàng thoát khỏi tay bọn xấu kia, từng

sự

kiện làm nàng cảm động rối tinh rối mù, sau còn cùng nhau trãi qua sống chết ở Yến Hoàn Sơn,

một

chuyến

đi

gặp nhiều gian nan vô cùng, cũng

đã

khiến nàng nhận ra tình cảm trong lòng,

không

phải vì nàng trải qua nhiều chuyện mà cảm động rồi mới

yêu

Mộ Giai Nam, mà là nàng

đã

yêu

từ rất lâu, chỉ là nàng cố ý

không

thừa nhận, tình

yêu

không

có kết quả, nàng

không

dám nghĩ nhiều.

Chẳng qua nàng

đã

sai rồi, tình

yêu

càng ngày càng sâu đậm, nàng

đã

không

thể điều khiển trái tim mình nữa, kìm lòng

không

đậu mà lún sâu.



Buổi trưa ngày hôm sau

Mộ Giai Nam quả nhiên tỉnh lại,

hắn

cảm thấy toàn thân vô lực, miệng vết thương còn

ẩn

ẩn

đau, bất quá

hắn

có thể chịu đựng được. Mộ Giai Nam nghiêng đầu nhìn về phía thiên hạ

đang

ngủ say bên cạnh giường… Xú nha đầu, cư nhiên ngủ ngon như vậy, bệnh nhân muốn uống nước đây.

hắn

chống đỡ thân thể đứng dậy, ngón tay lướt qua cánh môi Thu

anh

Đào, thấy nàng canh giữ bên cạnh, cái loại cảm giác này

thật

tốt.

Thu

anh

Đào liếʍ liếʍ môi,

nhẹ

chuyển thân mình sau đó tiếp tục dựa vào giường ngủ say, Mộ Giai Nam đại chiến ba ngày, hôn mê ba ngày, lòng của nàng gắt gao lo lắng sáu ngày, nàng so với mọi người là mệt mỏi nhiều nhất.

Mộ Giai Nam rón ra rón rén

đi

xuống giường, lại đem cả người nàng ôm lên giường, sau đó tự mình rót

một

chén trà giải khát,

hắn

mặc dù cả người vô lực nhưng tinh thần vẫn còn tốt, hơn nữa từ lúc

hắn

tỉnh lại, huyết mạch bắt đầu khởi động thông thuận, việc này có chút kỳ lạ.

hắn

hiện

tại quan tâm

một

sự

kiện, sấm quan xong rồi, Yến Hồi đại sư đến tột cùng có thái độ gì?

Mộ Giai Nam thấy

một

mảnh giấy từ trong tay Ngưu Nữu Nữu rơi xuống đất,

hắn

đi

lên mở ra —— Yến Hồi đại sư có lẽ biết cha mẹ ngươi, bởi vì

hắn

cầm vòng cổ có vẻ khổ sở

một

chút, còn

nói

nhất định phải giúp ta chữa khỏi bệnh, nếu ta còn ngủ, ngươi nhanh

đi

gặp

hắn

đi.

“…” Mộ Giai Nam trong mắt cả kinh, vỗ vỗ khuôn mặt Ngưu Nữu Nữu, sau đó bước nhanh hướng ngoài phòng

đi

đến, nhưng

hắn

vừa ra khỏi cửa liền gặp Thiên trượng hành giả. Qua tìm hiểu biết được, Yến Hồi đại sư sáng sớm tinh mơ

đã

rời khỏi động bế quan mà lên núi hái thuốc, đây là lần đầu tiên xuất quan của Yến Hồi đại sư sau tám năm, nhưng Thiên trượng hành giả vẻ mặt pha lẫn bất an.

“Ngài vì sao lại nhíu mày lo lắng?”

Thiên trượng hành giả lo lắng

nói:

“Yến Hồi đại sư

không

phải là người tập võ, sơn đạo

trên

núi tám năm trước từng bị sụp xuống che mất lối

đi, lão phu cảm thấy rất lo lắng.”

Mộ Giai Nam trong mắt vừa chuyển:

“Lúc trước người ngài

nói

đến… Đó là Yến Hồi đại sư?”

Thiên trượng hành giả đầu tiên là ngẩn ra,

hắn

trong lúc vô ý

đã

đề cập đến vậy mà Mộ Giai Nam vẫn còn nhớ:

“Chuyện gì cũng

không

thể gạt được ngươi, đúng là Yến Hồi đại sư.”

“Sao ta có cảm giác, các người

đang

giúp Yến Hồi đại sư che giấu thân phận chân

thật?”

Thiên trượng hành giả

không

cho là đúng cười to:

“Tiểu tử ngươi xoay chuyển cũng mau lẹ lắm, trong đây cũng chỉ có

một

ý nghĩa, chính là huynh đệ thâm giao, khi bằng hữu của ngươi hy vọng ngươi giữ bí mật, ngươi tự nhiên

sẽ

hiểu việc làm của chúng ta.”

Mộ Giai Nam câu được câu

không

lên tiếng trả lời:

“Nữu Nữu

nói

Yến Hồi đại sư bởi vì

một

cái vòng cổ mà hơi thương cảm, có chút nghi vấn ta muốn gặp Yến Hồi đại sư tự mình chứng thực.”

Thiên trượng hành giả

không

khỏi sửng sốt, Yến Hồi đại sư nhiều năm qua trừ bỏ yên lặng tụng kinh,

thì

chỉ là cùng vài vị phật tử tham thảo Phật học đạo gia, chưa bao giờ có cảm xúc

không

khống chế được:

“Vòng cổ nào? Đưa lão phu xem thử.”

“Xuỵt, bí mật.”

Mộ Giai Nam hướng

hắn

nháy mắt:

“Lời

nói

phải

đi

đôi với hành động.”

nói

xong, Mộ Giai Nam tiến phòng bếp kiếm đồ ăn.

“Xú tiểu tử! Ngươi cư nhiên cùng lão phu thừa nước đυ.c thả câu! … Đứng lại…”

Thiên trượng hành giả truy vấn nửa canh giờ, Mộ Giai Nam cũng

không

để ý, miệng chỉ nhai thức ăn, vẻ mặt cực kỳ sung sướиɠ, tâm tình rất tốt, bởi vì

hắn

đang

chờ đợi Nữu Nữu tỉnh lại, tưởng tượng vẻ mặt của nàng, vui vẻ? Thẹn thùng? Phiền muộn? … Ai, sao cũng được, vô luận như thế nào

hắn

sẽ

không

trốn tránh tình cảm nữa, trong lúc

hắn

đại chiến

đã

quyết định rồi, chỉ cần Nữu Nữu nguyện ý

đi

cùng

hắn, chân trời góc biển cũng vui vẻ rồi.

Trốn tránh là người nhu nhược, hạnh phúc chỉ dành cho người cam đảm đối diện.

Thiên trượng hành giả vò đầu bứt tai nghĩ ra

một

kế,

hắn

thần bí hề hề tiến đến bên cạnh Mộ Giai Nam:

“nói

cho ngươi

một

tin tức tốt, ta cho ngươi cầm đầu quần hùng, đổi bí mật của ngươi như thế nào?”

Mộ Giai Nam ha ha cười:

“Tin tức của ngài cũng

không

giá trị lắm, hơn nữa ta đối với danh hiệu đầu lĩnh phản động

không

có hứng thú.”

Thiên trượng hành giả kỳ

thật

trong lòng đoán ra tám chín phần mười, nhưng bạn thân của

hắn

Huyền khí hộ pháp

không

có ở đây, cũng

không

thương thảo được. Chẳng qua, Thiên trượng hành giả quả

thật

hoài nghi Mộ Giai Nam có khả năng là hài tử của nương tử Yến Hồi đại sư. Nhưng mà, Yến Hồi đại sư từng đề cập qua, lúc nương tử của

hắn

bỏ

đi

vẫn chưa có thai, nếu

thật

sự

là như thế, vậy Mộ Giai Nam có thể là do nương tử của Yến Hồi đại sư cùng người khác sinh ra, cho nên Thiên trượng hành giả mới che che dấu dấu

không

dám

nói

ra tình hình thực tế. Thứ nhất

hắn

không

muốn Yến Hồi đại sư gặp chuyện

không

vui; thứ hai, nếu lỗ mãng

nói

cho Mộ Giai Nam biết, có lẽ

sẽ

tạo thành những hiểu lầm

không

cần thiết. Nhưng mà những điều này chỉ là phỏng đoán, cần chờ Yến Hồi đại sư trở về mới biết



chân tướng. Vì tình huynh đệ,

hắn

phải bận tâm đến mặt mũi của Yến Hồi đại sư, huống chi

hắn

đối với chuyện phát sinh năm đó cũng

không

hiểu

rõ,

anh

hùng

không

hỏi xuất thân, lại càng

không

tò mò chuyện riêng tư của người khác, đây mới là đạo nghĩa căn bản.

Mộ Giai Nam thấy Thiên trượng hành giả khi

thì

nhíu mày khi

thì

trầm tư,

không

biết lão nhân

đang

khó xử chuyện gì,

hắn

mượn cơ hội vụиɠ ŧяộʍ chuồn ra khỏi phòng… Nha đầu kia còn chưa thức dậy sao?