Chương 72: Trên bàn cơm “Đánh giá “

Mộ Giai Nam làm

một

bàn lớn đồ ăn, nhưng

hắn

nghĩ Ngưng Sa Tử là người tu đạo, cho nên chỉ làm

một

món mặn —— thịt nướng. Nhưng mà, đối với động vật ăn thịt như Thu

anh

Đào mà

nói

thì

đây là món ăn khó cưỡng lại,

trên

bàn cơm tổng cộng năm người, ngoài trừ Mộ Giai Nam còn lại đều là phụ nữ, đây là “Tứ đồ ăn nhất đồ ngọt” trong truyền thuyết.

Ngưng Sa Tử và Chư Cát Huệ Lan tư thái ăn cơm tao nhã,

không

giống hai người Thu

anh

Đào và Cốc Mộng Vũ ăn

không

kiêng nể gì.

“Tay nghề

thật

không

tệ a Mộ Giai Nam, tiểu tử ngươi

thật

sự

rất được nha.”

Cốc Mộng Vũ gấp

một

miếng thịt nướng cho vào miệng, còn

không

quên tán thưởng.

Mộ Giai Nam lại phiền muộn

không

ăn, Ngưng Sa Tử thấy

hắn

không

động đũa, nàng thân thiết hỏi:

“Ngươi lo lắng chuyện gì sao?”

Mộ Giai Nam

một

tay chống lên cạnh bàn, ai cũng nghĩ

hắn

đang

lo cho nước cho dân, nhưng

hắn

lại ai oán thở dài:

“Thịt heo

không

được ngon, rất nhiều mỡ…”

Thu

anh

Đào

một

bên và cơm

một

bên nhướng mày, người này cho dù mất trí nhớ cũng

không

thay đổi, đối với đồ ăn vẫn kén chọn như vậy.

Ngưng Sa Tử là người ăn chay, nàng liếc nhìn dĩa thịt, sau đó gấp

một

đũa rau để vào chén Mộ Giai Nam:

“Vậy ăn rau

đi.”

Cốc Mộng Vũ vừa nghe lời này, vội vàng đem đĩa thịt nướng kéo về phía mình và Thu

anh

Đào:

“Đúng đúng, ngươi ăn nhiều rau

một

chút, thịt nướng để ta và Ngưu Nữu Nữu giải quyết, ha ha —— “

Thu

anh

Đào mắt liếc Ngưng Sa Tử, ánh lửa bắn ra bốn phía, trước mặt mọi người còn ân cần như vậy, lai giả bất thiện

( người đến

không

có ý tốt)
!

Hừ, thượng có chính sách, hạ có đối sách, Thu

anh

Đào dừng đũa đũa, vội ho

một

tiếng:

“Muốn ăn sao? Ta giúp ngươi bỏ thịt mỡ?”

Lời này vừa

nói

ra, ánh mắt mọi người đều tập trung

trên

người Thu

anh

Đào, chỉ có mình Mộ Giai Nam thần thái vẫn ai oán:

“Ngươi làm sao giúp?

không

phải dùng răng cắn chứ? Rất ghê tởm …”

hắn

còn

nói

ghê tởm sao? … Thu

anh

Đào nhớ lại

một

màn ở khách điếm trước đây, mỗi miếng thịt Mộ Giai Nam ăn vào miệng đều là nàng dùng răng xử lý nha, còn có những thực phẩm sau nay, chỉ cần hình thái

không

tốt, đều là nàng ăn thử trước, Thu

anh

Đào càng nghĩ càng nghẹn khuất, nàng từ đầu đến cuối đều là máy thử độc.

“Vậy tùy ngươi! Ta cũng lười quản…”

Nàng vừa

nói

vừa vùi đầu ăn cơm, nàng vừa nhấc mí mắt lại kinh ngạc thấy trước mắt mình xuất

hiện

thêm vài miếng thịt nướng, mà Mộ Giai Nam hết sức chuyên chú lựa chọn, sau đó hướng Thu

anh

Đào liếc mắt đưa tình:

“Làm phiền.”

“…” Thu

anh

Đào cong khóe mắt, người này

thật

sự

mất trí nhớ sao? Sao nàng có cảm giác bị đùa giỡn vậy?

Chư Cát Huệ Lan lúc này

đã

thay y phục nữ tử dân gian, kỳ

thật

chính là y phục của Thu

anh

Đào, nàng nhìn

một

màn trước mắt

không

khỏi tâm sinh thương cảm. Nam nhân nàng

yêu

đang

chịu khổ trong ngục, nàng cũng

không

biết tình huống của Vương gia

hiện

tại như thế nào, nàng rất nhớ chàng, rất nhớ. Chư Cát Huệ Lan

đã

nhờ Thu

anh

Đào giúp đỡ, Thu

anh

Đào cũng miệng đầy đáp ứng, nhưng cuối cùng quyền quyết định vẫn trong tay Mộ Giai Nam, Chư Cát Huệ Lan cũng

không

lại thúc giục.

Chư Cát Huệ Lan đứng lên hạ thấp người:

“Chư vị thỉnh chậm dùng…”

nói

xong, nàng



đơn xoay người rời

đi.

Thu

anh

Đào nhìn chăm chú bóng lưng Chư Cát Huệ Lan, nàng hiểu Tống Hàn Nho còn bị giam trong ngục, Huệ Lan nhất định rất lo lắng. Nàng có lòng nhưng lực

không

đủ, muốn hỗ trợ cũng phải có người nghe nàng

nói

mới được chứ.

Nghĩ thế, Thu

anh

Đào cam tâm tình nguyện giúp Mộ Giai Nam xử lý thịt mỡ, nàng nhiệt tình cười lớn, đem

một

khối thịt xử lý tốt đặt vào chén Mộ Giai Nam:

“Ăn nhiều

một

chút, ăn hết ta lại giúp ngươi, ăn

đi

ăn

đi, ha ha…”

Mộ Giai Nam nhướng mày:

“Thái độ của ngươi cũng thay đổi nhanh

thật

đó.”

“Ta vẫn đối với ngươi tốt như vậy, là ngươi

không

biết quý trọng.”

Mộ Giai Nam tà môi cười:

“Phải

không? Ta

thật

không

nhớ



.”

“Ta

sẽ

làm ngươi nhớ ta là ai, trừ phi ngươi chưa từng

yêu

ta.”

Mộ Giai Nam mâu trung cả kinh:

“yêu? … Tính tình Ngưu



nương như vậy,

không

khỏi

nói

quá

sự

thật

đi?”

Thu

anh

Đào buông đũa:

“Ngươi muốn biết

thì

ăn cơm trước

đi, lát nữa cùng ngươi đàm luận.”

Mặc dù Ngưng Sa Tử và Cốc Mộng Vũ có ở đây, nhưng Thu

anh

Đào cũng

không

thèm để ý đến ánh mắt người ngoài, các nàng có lẽ

sẽ

kinh ngạc, nhưng thích chính là thích,

nói

ra cũng

không

dọa người.

Nữ tử cổ đại

thật

sự

quá mức rụt rè, Thu

anh

Đào còn

không

đỏ mặt, Ngưng Sa Tử và Cốc Mộng Vũ ngược lại xấu hổ

không

biết làm gì, tựa hồ còn có loại áy náy nghe lén tình lữ tán gẫu. Vì thế, hai vị nữ tử liếc mắt nhìn nhau, tìm cớ lần lượt rời

đi, để Mộ Giai Nam và Thu

anh

Đào ở lại phòng.

Mộ Giai Nam cũng cảm thấy

không

có gì mất tự nhiên. Vì muốn Thu

anh

Đào thuận tiện giúp

hắn

xử lý thịt mỡ,

hắn

còn ngồi vào bên cạnh Thu

anh

Đào. Thu

anh

Đào phẫn hận đem thịt nạc quăng vào chén Mộ Giai Nam.

không

lâu sau, Mộ Giai Nam càng quá đáng, muốn ăn cái gì trực tiếp ra lệnh, Thu

anh

Đào liền giúp

hắn

gắp thức ăn, hai người trong lúc đó

không

khí ái muội, nhưng mùi thuốc súng càng ngày càng đậm.

“Ta muốn uống canh.”

Mộ Giai Nam đem chén đưa đến trước mặt Thu

anh

Đào.

Thu

anh

Đào cả bữa cơm cũng chưa ăn được bao nhiêu, bởi vì nàng phải phục vụ Mộ Giai Nam, nhưng

trên

bàn

không

có canh a, nàng mắt mở lớn:

“không

phải ngươi kêu ta

đi

nấu canh đó chứ?”

Mộ Giai Nam sung sướиɠ chớp chớp mắt, đưa ra đáp án khẳng định.

“Ngươi! …”

Người này



ràng muốn chỉnh nàng, Thu

anh

Đào thiếu chút nữa đem chén đập lên đầu Mộ Giai Nam, nhưng nàng nghĩ chuyện quan trọng trước mắt là tạo quan hệ tốt, cho nên nàng chỉ có tiếp tục nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nàng tức giận

nói:

“Ta chỉ biết làm canh trứng, ngươi muốn ăn

không?”

Mộ Giai Nam cười tủm tỉm lại trừng mắt nhìn, sau đó

một

tay chống má chờ đợi…

Thu

anh

Đào hừ

một

tiếng hướng phòng bếp

đi

đến, đáng chết! Nàng

hiện

tại xác định

một

sự

kiện, nữ nhân trăm ngàn đừng có ý đồ thay đổi tính cách

một

nam nhân, vô luận

hắn

có mất trí nhớ hay

không,

thì

vẫn giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

một

khắc sau, Thu

anh

Đào bưng

một

chén canh trứng nóng hổi

đi

về phòng, nàng dưới áp lực của Mộ Giai Nam múc

một

chén canh đẩy đến trước mặt Mộ Giai Nam, sau đó ngồi

một

bên chờ Mộ Giai Nam uống.

Mộ Giai Nam chậm rãi cầm lấy thìa,

hắn

quan sát

một

lúc:

“Trứng cũng

không

nát hết, nhìn cũng

không

tệ lắm.”

Sau đó

hắn

lại dùng mũi ngửi, miễn cưỡng gật gật đầu,

hắn

múc

một

muỗng canh, thổi thổi hơi nóng, vừa muốn bỏ vào trong miệng bỗng nhiên hồ nghi chất vấn

nói:

“Nghe lời như vậy sao? Kêu ngươi nấu ngươi liền nấu,

không

có bỏ thuốc xổ trong đây chứ?”

Thu

anh

Đào mắt trợn trắng, nhất thời đấm ngực dậm chân ảo não

nói:

“Ôi, xem trí nhớ của ta nè, cư nhiên quên bỏ thuốc!”

Mộ Giai Nam

nhẹ

giọng cười:

“Sau này

sẽ

có cơ hội, đừng tức giận đừng tức giận.”

hắn

uống

một

muỗng, Thu

anh

Đào trông mong chờ kết quả, chỉ thấy

hắn

hơi hơi nhíu mi, Thu

anh

Đào cầm lấy muỗng muốn nếm thử hương vị, rất khó uống sao? Nhưng

không

phải nàng tự khen, mà

thật

sự

nàng rất cẩn thận đánh trứng, gia vị đều nêm đầy đủ

không

nhầm mà…

Mộ Giai Nam bỗng nhiên đè lại muỗng của nàng, cười cười:

“Cũng ngon, tay nghề

không

tệ.”

Thu

anh

Đào

không

tự giác cong môi, đây là lần đầu tiên Mộ Giai Nam khích lệ nàng, tâm nàng nở hoa,

không

khỏi đắc ý vênh váo

nói:

“Ha ha, kỳ

thật

ngươi mất trí nhớ cũng

không

có gì

không

tốt,

nói

chuyện ngọt hơn rất nhiều, hắc hắc…”

Mộ Giai Nam nhíu mày:

“Ta rất xấu miệng sao?”

“Đương nhiên, toàn khi dễ ta, chê ta cái này

không

đúng cái kia

không

đúng, tóm lại

không

có câu nào tốt.”

Mộ Giai Nam

không

cho là đúng nhún nhún vai:

“Vậy mà ngươi cũng nhịn ta sao? Miệng của ngươi chỉ dùng để ăn,

không

biết cãi lại à? Ta

thật

không

tin.”

Thu

anh

Đào tươi cười cứng đờ:

“Ta vốn câm điếc.”

Mộ Giai Nam có chút thất thố:

“thật

có lỗi, bọn họ từng

nói

qua, nhưng ta

đã

quên.”

Trước mắt Thu

anh

Đào bỗng nhiên

hiện

lại hình ảnh Mộ Giai Nam trụy nhai, nàng khổ sở rơi lệ:

“Ngốc quá, cần gì

nói

xin lỗi, nếu

không

phải bị ngươi kí©h thí©ɧ, bây giờ ta vẫn còn là người câm…”

… Mộ Giai Nam nhìn lệ nàng rời,

hắn

chăm chú nhìn

thật

lâu, sau đó chậm rãi vươn tay,

nhẹ

nhàng lau

đi

giọt lệ nơi khóe mắt:

“Có thể nghe thấy thanh

âm

của ngươi, đáng giá.”

“Ngươi…” Thu

anh

Đào ngẩng đầu, nhìn chăm chú ánh mắt chân thành tha thiết của Mộ Giai Nam:

“Ngươi, ngươi…”

Trong lúc nàng nghĩ Mộ Giai Nam khôi phục trí nhớ, Mộ Giai Nam lại đột nhiên bướng bỉnh tề mi lộng nhãn:

“Ha ha, đừng kích động, ta chỉ là phối hợp với

không

khí lúc này thôi.”

Cảm xúc chuyển tiếp đột ngột! Thu

anh

Đào hít vào

một

hơi:

“Trước

không

nói

chuyện này,

hiện

tại có chuyện trọng yếu cần ngươi giúp.”

“nói

thử xem.”

“Chính là chuyện, Thất vương gia Tống Hàn Nho, ngươi có thể hay

không

thả

hắn?”

Làm người phải biết tri ân báo đáp, việc Thu

anh

Đào phải làm lúc này là cứu Tống Hàn Nho,

hắn

vì cứu cha con nàng,

không

tiếc xúc phạm quốc pháp, nếu

không

phải Mộ Giai Nam xuất

hiện

đúng lúc, Tống Hàn Nho sợ là bị tên Tể tướng đầu heo kia hại chết.

Mộ Giai Nam trầm mặc

một

lát…

“Lý do.”

“Bởi vì

hắn

là người tốt, giúp ta cướp pháp trường, thiếu chút nữa chết trong tay gian thần.”

Mộ Giai Nam giọng điệu lên cao:

“hắn

thân là hoàng tử giúp ngươi cướp pháp trường, ngươi chuẩn bị lấy thân báo đáp sao?”

Thu

anh

Đào giật mình:

“Đương nhiên

không

phải, ta vốn định

một

mình cướp pháp trường, Tống Hàn Nho là tự chủ trương giúp ta, cho nên…”

Mộ Giai Nam lạnh lùng cười:

“Ngươi biết Tống Hàn Nho thích ngươi, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho ngươi, nhưng ngươi

không

ngờ Tể tướng giữa đường xuất

hiện

làm hỏng kế hoạch, càng

không

nghĩ tới ngay cả đường lui của mình cũng chặt đứt.”

“Ngươi

nói

cái gì chứ? Ta nào có lưu lại cái gì đường lui, ta chỉ là muốn…”

Mộ Giai Nam trong mắt đột nhiên nổi lửa,

hắn

giơ tay đánh gãy lời nàng, lại trầm trầm khí, lạnh lùng

nói:

“Chuyện này có liên quan gì đến ta? Ngươi luôn miệng

nói

yêu

thương nhung nhớ ta, lại cùng nam nhân khác dây dưa, ngươi muốn khoe ngươi người gặp người thích sao?

không

thể phủ nhận, bộ dáng của ngươi quả

thật

rất đáng

yêu, nhưng ta

sẽ

không

trở thành đường lui khác của ngươi.”

( Mộ Mộ ghen rồi)

Thu

anh

Đào vỗ tay lên bàn, “Loảng xoảng”

một

tiếng nổ vang mặt bàn gãy

đi

một

nửa, nàng chỉ biết

hiện

tại nàng bị người nào đó làm tức giận đến điên:

“Ngươi hơi quá đáng đó Mộ Giai Nam, ngươi có biết những lời này làm đả thương người khác

không?! Trong lòng ta ngoại trừ ngươi

không

thể chứa thêm nam nhân thứ hai!”

Mộ Giai Nam tựa hồ cũng phát hỏa,

hắn

một

quyền đánh lên mặt bàn, cái bàn hoàn toàn nát vụn:

“Nếu trong lòng ngươi chỉ có ta,

sẽ

không

đáp ứng gả cho Tống Hàn Nho! … Nếu

không

phải ta

không

buông xuống được,

thì

sẽ

không

bị kéo vào vòng tranh đấu này, vậy mà đến lúc này, trong lòng ngươi còn nhớ thương

một

nam nhân khác, ta nên mắng mình quá cố chấp, hay khen ngươi mị lực bắn ra bốn phía hả?!”

không

khí trong nháy mắt đình trệ, Thu

anh

Đào đối mặt với ánh mắt lửa giận của Mộ Giai Nam, nàng

không

khỏi ngốc tại chỗ:

“Ngươi, ngươi hiểu lầm …”

Mộ Giai Nam

không

đợi nàng

nói

xong, xoay người tức giận rời

đi… Khi

hắn

hôn mê

không

dậy nổi, trong lúc vô ý nghe được nội dung cuộc

nói

chuyện giữa Huyền khí đại sư và Thiên trượng hành giả, khi

hắn

đang

hôn mê bất tỉnh, Ngưu Nữu Nữu cư nhiên lập gia đình,

hắn

có nên thản nhiên đối mặt hay

không?

hắn

có thể ngoảnh mặt làm ngơ sao? … Tự hỏi chính mình trăm ngàn lần, có nên hay

không

buông tay. Đáp án đơn giản lại tàn khốc,

hắn

như trước

không

quên được nàng. Lựa chọn thời gian khởi nghĩa trùng khớp với hôn lễ, nguyên bản là

hắn

muốn tỉ mỉ an bài bố cục…

hắn

ra vẻ thản nhiên đối mặt, ra vẻ dường như

không

có việc gì. Nhưng nha đầu kia, ngoài mặt

không

thể

hiện

một

chút gì là

không

cam lòng, lại còn chuyện trò vui vẻ, ỷ vào

hắn

yêu

nàng,

đi

cầu tình cho Tống Hàn Nho,

thật

sự

là… Làm cho

hắn

không

thể

không

cảm thấy ảo não và đau lòng.

Thu

anh

Đào chậm rãi ngồi xuống, nàng

không

kìm nén được đáy lòng cuồng loạn cảm xúc, khóc cười, cười khóc, thình lình xảy ra kinh hỉ làm nàng

không

biết phải làm sao… Mộ Giai Nam, căn bản

không

mất trí nhớ,

hắn

để ý nàng, thậm chí lần đầu tiên

không

chút nào che dấu cảm xúc ghen tuông. Nàng nhịn

không

được mừng thầm cười trộm, mà hiểu lầm này, nàng nhất định

sẽ

giải thích



ràng.