Chương 29

Lâm Nam Tinh hoàn toàn không biết có người đang nghe trộm, để tránh việc bà Trang nghi ngờ, cậu còn đặc biệt nói chuyện xảy ra hai ngày nay.

"Các bạn cùng lớp đều rất tốt với con, hai ngày trước có alpha..."

Khi cậu nói tên của Hoắc Thời Chu, bên ngoài cửa có tiếng gì đó rơi vỡ.

Lâm Nam Tinh ngồi dậy theo bản năng, không cẩn thận đυ.ng đến mắt cá chân, đau đến nỗi giọng nói cũng thay đổi.

Bà Trang không nghi ngờ gì về lời nói của cậu.

Bởi vì vấn đề sức khỏe, bạn bè của Lâm Nam Tinh rất ít, cậu không có thời gian ở chung cùng bạn học, cũng không thể giao tiếp chơi đùa cùng người trong giới, nhiều năm như vậy, bạn bè chân chính có thể giao tâm cũng chỉ có một mình Ôn Sướиɠ.

Bây giờ rốt cuộc cũng có được bạn mới, còn muốn chơi đùa cùng nhau, bà Trang vui mừng cũng không kịp, sao có thể liên tưởng đến việc cậu bị thương không dám về nhà chứ.

Nghe thấy giọng nói của con trai thay đổi, bà ấy cho rằng bạn cùng lớp đến chơi với cậu, cười nói:

"Con cứ việc chơi cùng các bạn đi, vui vẻ là được. ”

"Không cần nghĩ đến việc về nhà, ông nội bên kia mẹ sẽ nói. ”

Nghe câu thứ hai, Lâm Nam Tinh cười đến mặt mày cong cong: "Cảm ơn mẹ. ”

Cúp máy, Lâm Nam Tinh do dự một lát, nhắn tin cho Hoắc Thời Chu: [Cậu vừa ở trong phòng khách à?]

Lần này Hoắc Thời Chu trả lời rất nhanh, tin nhắn vừa gửi đi liền nhận được hồi âm:

[H.D: mấy giờ rồi còn ở phòng khách?]

Lâm Nam Tinh tiếp tục gõ chữ: [Hình như tôi nghe thấy một cái gì đó trong phòng khách bị rơi.]

[H.D:Lô Khắc.]

Lâm Nam Tinh dừng một chút, mấy giờ rồi mà Lô Khắc còn ở trong phòng ngủ của bọn họ?

Suy nghĩ một lúc, cậu cảm thấy rằng hỏi Hoắc Thời Chu không bằng hỏi thẳng Lô Khắc còn hơn.

Đang muốn thoát ra, điện thoại di động đột nhiên chấn động, khung đối thoại nhảy ra một tin nhắn mới.

["H.D" vỗ tôi một cái.]

Hoắc gia đây là đang thử tính năng mới sao?

Lâm Nam Tinh sửng sốt một chút, trả lễ lại, vỗ về anh.

[Bạn võ "H.D".]

["Ngôi sao nhỏ à" vỗ về tôi.]

Thấy tin nhắn, Hoắc Thời Chu cứng tay.

Điện thoại mới mua chết oan uổng, hưởng dương 3 giờ.

Ngày hôm sau là thứ sáu, các học sinh sống một tuần ở trường rất phấn khích, thời gian thức dậy vẫn chưa đến, ký túc xá đã vang lên đủ các loại tiếng ồn.

Lâm Nam Tinh bị tiếng ầm ĩ làm cho không ngủ được, dứt khoát rời giường.

Chườm đá và thuốc bôi đêm qua rất hiệu quả, mắt cá chân đã giảm sưng, cảm giác đau đớn không còn mạnh mẽ như vậy, có thể đi bộ một mình.

Rửa mặt xong, phòng của Hoắc Thời Chu vẫn đóng chặt như cũ.

Lâm Nam Tinh nhìn thoáng qua, không muốn làm phiền anh nữa, liền khập khiễng ra cửa.

Phòng học so với ký túc xá còn náo nhiệt hơn, Lâm Nam Tinh gặm bánh mì, yên lặng nhắn tin cho Ôn Sướиɠ, nói cho cậu ta biết chuyện mình bị thương.

Tối hôm qua cậu không dám nói, với tính cách của Sướиɠ Sướиɠ, nhất định sẽ trực tiếp trở lại phòng học.

Ôn Lâm hai nhà có giao thiệp tốt, người nhà họ Ôn cảm thấy có gì đó không đúng, người nhà họ Lâm tất nhiên cũng sẽ biết.

Ngay sau khi tin nhắn được gửi đi, lớp học đột nhiên im lặng.

Lâm Nam Tinh lập tức thu hồi điện thoại di động, quả nhiên, Vương Chính Tín đứng ở cửa.

Hắn lạnh lùng nói: "Đã mấy giờ rồi, còn nói chuyện phiếm?! ”

Các bạn cùng lớp cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim

Vương Chính Tín đi lên bục giảng, quét một vòng quanh phòng học: "Chuyện tối hôm qua, mọi người hẳn là đều biết hết rồi.”

Mọi người nhao nhao quay đầu nhìn về phía Lâm Nam Tinh.

Vương Chính Tín cau mày, cao giọng, lạnh lùng nói: "Tôi đã nói với các em bao nhiêu lần rồi, đừng chạy đuổi nhau ở ngoài hành lang nữa.”

"Cũng may lần này không xảy ra chuyện lớn, Lâm Nam Tinh chỉ là bị bong gân chân, chẳng may lần sau không cẩn thận đυ.ng phải ghế dựa, đυ.ng phải góc bàn thì sao?!”

"Trách nhiệm này ai sẽ chịu! ”