Quyển 1 - Chương 1: Muốn cậu ta khóc nhiều hơn nữa

Chương 1: Muốn cậu ta khóc nhiều hơn nữa

Khi Diệp Nhất Thâm đang ngồi trên bồn cầu ở trong trường, tinh thần vẫn có chút hoảng hốt.

Phải biết rằng vài phút trước, cậu vừa trải qua một trận bỏ mạng thảm khốc--- cậu ngã từ trên lầu xuống, cảm giác xương cốt vỡ vụn cho đến bây giờ cậu vẫn cảm nhận được.

Trước khi mất ý thức hoàn toàn, cậu nghe được một âm thanh vô cùng vang dội ở trong đầu: Đinh! Hệ thống đáng yêu của ngài đã đăng nhập!

Giọng nói máy móc dùng giọng điệu hoạt bát thân thiết nói: “Thân mến, chúc mừng cậu được lựa chọn! Chỉ cần cậu ký kết khế ước với tôi, tôi có thể thực hiện một nguyện vọng của cậu! Nếu không thì cậu cứ chết như vậy.”

Diệp Nhất Thâm sống hai mươi năm, bởi vì sự thiếu hụt trên cơ thể nên cậu sống rất cẩn thận, đến ngay cả chuyện yêu đương cũng chưa được nói. Cậu vẫn còn lưu luyến thế giới này, dưới sự sợ hãi của cái chết nên cậu đồng ý.

“Cho nên…. Tôi phải đến các thế giới làm nhiệm vụ sao?” Diệp Nhất Thâm nhìn xung quanh, đây là một nhà WC rất chân thật.

Hệ thống: “Đúng vậy thân mến, đây là thế giới nhiệm vụ đầu tiên của cậu. Cậu chỉ cần dựa theo lời tôi nói với cậu lúc trước, tuân theo thiết lập tính cách, tiếp cận khí vận chi tử của thế giới là có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

Diệp Nhất Thâm còn có chút sững sờ: “…Được.”

Hệ thống: “Thân mến, mời nhanh chóng từ WC về lớp học đi.”

Hệ thống vừa nói như vậy, Diệp Nhất Thâm mới phát hiện bàng quang khối cơ thể này hiện tại muốn nổ, vì thế nhanh chóng vội vàng cởϊ qυầи thể thao của mình ra.

Nhưng khi cúi đầu, cậu liền ngây ngẩn cả người.

Da thịt nửa vùng dưới lộ ra trắng như tuyết không chút tỳ vết. Cây gậy đáng yêu nhỏ màu hồng phấn, được trang trí thêm hai chiếc chuông nhỏ, xung quanh không có một cọng lông nào. Nhưng điều quan trọng là, dưới cây gậy còn một nơi khác, một khe hở mở ra, cánh hoa hai bên ép sát vào, giống như một nụ hoa mới nửa được một nửa, xấu hổ nhát gan che lấp nhụy hoa, mặc cho ai nhìn thấy đều hận không thể banh ra để nhìn cho rõ, sờ soạng qua, đảo qua đảo lại, thử xem nó có mềm mại không chịu nổi như vẻ bề ngoài hay không, nhẹ nhàng chạm vào cũng chuyển sang màu đỏ và chảy nước.

“Vì sao… vì sao…” Đôi mắt Diệp Nhất Thâm đỏ lên: “Không phải cậu nói cậu sắp xếp cho tôi vào nhân vật vốn tồn tại trong thế giới sao?”

“Thân mến, cậu thật sự hiểu rõ việc thay thế dân ở đây, nhưng cân nhắc việc tính chất bộ dạng không xác định có thể ảnh hưởng đến nhiệm vụ, cho nên cơ thể ưu tú của cậu sẽ không có sự khác biệt quá lớn~ chỉ thỉnh thoảng sẽ có một chút thay đổi nho nhỏ để theo thiết lập thế giới đặt ra. Hơn nữa tên cũng giữ lại giống như tên cậu, có thể để cậu nhanh chóng thích ứng~” Hệ thống nhìn thấy Diệp Nhất Thâm muốn khóc: “Thân mến, cậu không thích như vậy sao? Tôi cảm thấy tốt lắm nha, tất cả đều có! Thẳng cong ăn được tất!”

Dù sao cơ thể này cũng theo Diệp Nhất Thâm cả một đời, tuy sự thay đổi trong tưởng tượng không được thực hiện, nhưng Diệp Nhất Thâm vẫn nhanh chóng tiếp nhận, nghe tiếng chuông chuẩn bị vang lên, cậu nhanh chóng ra khỏi phòng WC.

Phòng học của nguyên chủ cách nhà WC không xa, rất nhanh đã đến. Cậu đi vào từ cửa sau, đang muốn ngồi vào vị trí cuối cùng.

“Đi vệ sinh lâu vậy! Mẹ nó mày tránh mặt tao à?”

Một chân đột nhiên đá văng ghế, Diệp Nhất Thâm té xuống đất, trên mông truyền đến một cơn đau nhức, nước mặt vốn đang nhịn trực tiếp trào ra.

“Tao đang nói chuyện với mày đấy!” Thiếu niên đá ghế không kiên nhẫn nói, thấy người dưới đất vùi mặt không nói chuyện, nắm đầu để cậu ngẩng mặt lên.

Một khuôn mặt đầy nước mặt đập thẳng vào mắt hắn.

Tính cách của nguyên chủ thế giới này rất nhát gan, cho nên Diệp Nhất Thâm đi theo tính cách được sắp đặt, tóc trên trán cậu cũng dài một chút. Lúc này bởi vì đang ngửa đầu, tóc trượt sang một bên, lộ ra khuôn mặt cậu.

Lông mày cậu nhíu lại, đuôi mắt tự nhiên hơi nhếch lên, giống như đang chứa một cái móc có thể quyến rũ người khác, cố tình trong đôi mắt kiều mị này lại là sự ngây thơ không biết việc đời. Lúc này đuôi mắt hơi ửng đỏ, trên lông mi có dính nước mắt, chóp mũi cũng đỏ theo, trông cậu có vẻ vô cùng đáng thương.

Hắn hận không thể cúi người xuống liếʍ nước mắt, dùng môi mυ"ŧ lấy, thè lưỡi ra liếʍ.

Tốt nhất liếʍ hết nước mắt của người trong tay, để cậu khóc nhiều hơn nữa.