Quyển 1 - Chương 9.2: Tiếp tục cọ góc bàn, vừa thao vừa đánh mông

Cái… cái gì?!

“Oanh!” Diệp Nhất Thâm xấu hổ đến mức đầu nổ tung, nhanh chóng dùng bài thi gói kỹ lại rồi ném vào thùng rác.

Vì sao bên trên có tϊиɧ ɖϊ©h͙, Diệp Nhất Thâm đương nhiên nghĩ được.

Biếи ŧɦái! Thầy giáo biếи ŧɦái!!!

Dùng xong qυầи ɭóŧ của cậu còn trả cho cậu, cố ý!

Diệp Nhất Thâm suýt chút tức khóc, nhưng lại không có can đảm đi giáp mặt chất vấn, chỉ có thể tự giận dỗi.

“Diệp Nhất Thâm?”

Lâm Dã chờ được một lúc đi kêu người.

Diệp Nhất Thâm há miệng to thở, cố gắng hồi phục lại tâm trạng, lúc đi ra ngoài còn nói thầm: “Tôi đi WC cũng phải theo sát…”

“Anh lo lắng cho em.” Lâm Dã cười nói, nắm tay cậu đến bồn rửa tay bên cạnh, tự tay rửa cho cậu.

-

Diệp Nhất Thâm bị Lâm Dã dính không chịu nổi, tiết thể dục cuối buổi sáng, thừa dịp Lâm Dã đang chơi bóng rỗ lén trốn đi.

Cậu chạy đến phòng y tế, muốn nhìn vị bác sĩ dịu dàng, lại thoải mái ngủ một giấc trên giường.

“Là em?” Tạ Dung để lộ ý cười dịu dàng: “Muốn tới chỗ này của tôi ngủ nướng?”

“Bác sĩ đã đoán được?” Diệp Nhất Thâm có chút xấu hổ: “Thật xin lỗi, lại tới quấy rầy bác sĩ.”

“Luôn trốn học là không tốt.”

“Không phải…. bây giờ là giờ thể dục, có thể hoạt động tự do.”

“Vậy thì không sao, bây giờ cũng không có ai đến, em muốn ngủ thì đi ngủ đi.” Tạ Dung nói.

“Vâng!” Diệp Nhất Thâm vui rạo rực, cởi giày lên giường.

Tạ Dung một ly nước đến: “Uống nước rồi đi ngủ đi, thấy em chạy thở hổn hển.”

“Cảm ơn.” Diệp Nhất Thâm căn bản không phòng bị việc này, còn nghĩ thầm bác sĩ chăm sóc thật tốt.

Tạ Dung mỉm cười nhìn cậu uống xong, lấy lại ly nước: “Trưa tốt lành.”

“Trưa tốt lành.” Diệp Nhất Thâm đắp chăn đàng hoàng.

Phòng y tế thật sự khác biệt, mỗi lần đến cậu đều vô cùng buồn ngủ.

Việc này không giống như nằm lên giường, muốn ngủ…

Thiếu niên ngủ say vì tác dụng của thuốc, không ngờ vị bác sĩ đang đứng trước giường cậu như hổ rình mồi.

“Thật là một đứa nhỏ ngốc, dễ lừa như vậy.” Tạ Dung ngồi lên mép giường, nâng cằm cậu lên, cúi người liếʍ liếʍ bờ môi cậu.

Bờ môi thiếu niên căng mọng, hôn lên rất gây nghiện. Tạ Dung không lập tức duỗi đầu lưỡi vào, lần này hắn liếʍ theo thứ tự, giống như mở một món quà khám phá cơ thể thiếu niên.

Lần trước bản thân quá gấp gáp, hắn vẫn còn rất nhiều thời gian, có thể tới từ từ.

Khi cúi đầu xuống hôn, cả người Tạ Dung cứng đờ.

Trên làn da trắng như sữa bò của thiếu niên, dấu hôn rậm rạp bao phủ lên, độ dày này có thể tưởng tượng được du͙© vọиɠ chiếm hữu của người làm ra nó có bao nhiêu đáng sợ. Dấu hôn đỏ tươi, rõ ràng là mới lưu lại không lâu.

Nụ cười trên mặt Tạ Dung hoàn toàn biến mất, cái gì gọi là thân sĩ phong độ, cái gì gọi là thong dong bình tĩnh, tất cả đều bị hắn ném ra phía sau đầu. Hắn nhanh chóng lột quần của Diệp Nhất Thâm xuống, quả nhiên, ngay cả hoa huyệt được yêu thương, cũng vừa ướŧ áŧ vưà sưng đỏ, giống như một đóa hoa sắp nở.

Tạ Dung chỉ cảm thấy bản thân như bị đánh một bạt tát.

Hắn tự cho mình là thợ săn duy nhất, chờ con mồi tự dâng cơ thể ở giữa cạm bẫy do mình bố trí, tất cả đều nắm chắc thắng lợi.

Nhưng một màn trước mặt này giống như nhục nhã và ra oai với hắn.

Mồi ngon còn chưa đến miệng đã bị kẻ khác gặm, Tạ Dung tức đến mức hai mắt đỏ lên, giống như mãnh thú bị xâm phạm vào phạm vi.

Tốt lắm,... Uổng công hắn vất vả kìm nén, lại chờ được kết quả này, vậy thì đừng trách hắn.

Nội dung trứng màu: Tiếp tục góc bàn, vừa cᏂị©Ꮒ vừa đét mông.

“Da^ʍ như vậy mà còn nói không phải, đứa trẻ không thành thật phải bị trừng phạt.” Ôn Ngộ dùng thước dạy học đánh lên mông cậu.

“A! Ô ô mông bị đánh.... đau quá...” Diệp Nhất Thâm kêu đau, nhưng khi bị đánh eo càng gắng sức, càng cọ lên bàn, hận không thể để góc bàn thao vào trong huyệt nhỏ của mình, nhưng mà góc bàn tương đối lớn, căn bản không vào được.

“Thầy, thầy,...” Diệp Nhất Thâm không biết mình muốn cầu xin cái gì, vừa hy vọng hắn có thể tha cho mình, lại vừa hy vọng hắn đối xử với mình quá đáng hơn nữa.

Ôn Ngộ đương nhiên rõ ràng cậu muốn cái gì, cầm thước dạy học đánh bạch bạch lên mông cậu, từng vệt đỏ rơi xuống.

“A! A! Thầy... đau quá...”

“Còn chưa thừa nhận? Không nói thật?” Ôn Ngộ nhướng mày, ngừng tay.

Diệp Nhất Thâm vội vàng nắm lấy quần áo hắn: “Thâm Thâm sai rồi, Thâm Thâm sai rồi, thầy, em xin thầy, mau tiếp tục.”

Ôn Ngộ hài lòng cười, như cậu mong muốn.

“A a a đét mông đau quá, sướиɠ quá ô ô ô... sao lại thoải mái như vậy, góc bàn cũng thật thoải mái, nhưng mà không đủ... hừ ân~” Diệp Nhất Thâm vứt bỏ cảm giác xấu hổ, chìm đắm trong kɧoáı ©ảʍ: “A A A a ra, ô ô ô cɧó ©áϊ muốn ra!!!”

Chỉ còn một bước nữa đã ra lại dừng, Ôn Ngộ ôm eo cậu rời khỏi góc bàn.

“Ô ô ô không được! Còn suýt chút nữa, làm em.... ra...” Diệp Nhất Thâm không kìm nén nổi duỗi tay xuống, lại bị bắt lấy, cậu bị ép đến điên rồi, khóc lóc xin tha: “Thầy, thầy--- để em ra, em chết mất.”

“Ờ.” Ôn Ngộ để cậu quay lưng về phía mình, sau đó nâng một chân lên, hung khí đã sớm chuẩn bị đυ.ng lên hoa tâm.

“A!” Diệp Nhất Thâm gấp không chờ nổi, vung tay lay quần người đàn ông: “Thầy, nhanh lên, nhanh lên cho em…”

Không có cách nào cắm vào, cặp mông mềm mại chỉ có thể tự cọ, suýt chút nữa không vững, chân bị nâng lên không trung, rốt cuộc cũng dẫm lên bàn lấy điểm tựa.

“Dâʍ đãиɠ.” Ôn Ngộ kéo khóa quần xuống, móc dươиɠ ѵậŧ ra đỉnh lên huyệt, cầm thước đánh lên mông thiếu niên, để lại từng vệt đỏ: “Cɧó ©áϊ nhỏ, tự vào.”

“Ngô, côn ŧᏂịŧ… ân a….” Diệp Nhất Thâm tự mình cọ vào nhưng không được, gấp đến mức đổ mồ hôi đầy đầu: “Ô ô ô ô ô không vào được, em không vào được, thầy giúp em với hức hức hức…”

“Vừa tham ăn, chân tay lại vụng về.” Ôn Ngộ không đùa cậu nữa, thụt eo, thuần thục thọc vào.

“A a a a! Vào rồi!!!!” Diệp Nhất Thâm sướиɠ ngẩng đầu lên, trong huyệt phun ra môt ít nước cũng biểu đạt sự vui sướиɠ.

Cậu há miệng rên a a: “Thật thoải mái ô ô, thầy, thầy ơi, sâu thêm chút nữa được không?”

Ôn Ngộ mạnh mẽ thao, tiếng nước côn ŧᏂịŧ ra vào không ngừng vang lên trong văn phòng, đồng thời còn có âm thanh quất.

“A a! Bị cᏂị©Ꮒ thật thoải mái, bị đét mông cũng thật sướиɠ ô ô ô ô rất thích…” Diệp Nhất Thâm hoàn toàn thành nô ɭệ của kɧoáı ©ảʍ, tích cực lắc mông, đón hùa theo trận tình ái này.

Cao trào một lần nữa rơi xuống, Diệp Nhất Thâm kêu nhanh dùng sức một chút, sướиɠ tới mức phun nước: “A a a rốt cuộc cũng ra, ô ô ô sướиɠ quá, cɧó ©áϊ thỏa mãn quá a a a a~”

Vũ: Ngày mai có H, hehe