Quyển 2 - Chương 6.1: Bị con cả thao, một bên dùng gậy mát xa phê nhỏ, một bên đâm vào, hút sữa

Cảm giác tự mình cầm gậy mát xa và để người khác cầm gậy hoàn toàn khác biệt. Diệp Nhất Sâm không đoán được lực đạo và tốc độ của Hạ Trường Sinh cho nên chuyện này sẽ đặc biệt hưng phấn.

Âm đế bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liền khiến bắp đùi mềm nhũn, không kẹp lại được, hai chân theo bản năng hơi tách ra muốn cho gậy mát xa giao lưu sâu chút nữa.

Hạ Trường Sinh nắm lấy cơ hội, cầm gậy mát xa ấn xuống tìm tòi. Dưới tác dụng của dịch bôi trơn, gậy mát xa chỉ cần hơi chút thúc đẩy liền sẽ tự động chui sâu vào bên trong.

"Phụt" một tiếng, thọc vào. Thanh âm ong ong chấn động vang lên bị khối bánh bao thịt mềm mại bao lấy, trở nên rất nhỏ.

Diệp Nhất Sâm bị chấn động này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức da đầu tê dại, dùng sức bắt lấy chăn mới đè tiếng rên xuống: "Ưʍ....."

"Như vậy có thể chứ?" Hạ Trường Sinh cất giấu sự khẩn trương dưới lớp mặt nạ vô cảm, nhưng động tác trên tay đã bán đứng tất cả. Động tác cực kỳ trúc trắc, rõ ràng là lần đầu nam nhân làm loại chuyện này, chỉ biết vụng về mà rút ra cắm vào.

"A! Lấy ra đi......" Diệp Nhất Sâm bắt lấy cánh tay Hạ Trường Sinh, tuy nhiên lại hoàn toàn vô lực, như không xương chạm vào, không cản được chút nào.

Tầm mắt Hạ Trường Sinh dừng trên tay cậu. Ngón tay trắng nõn xinh đẹp bám lên cánh tay hắn, móng tay tạo ra những ấn ký hình trăng non trên đó.

Chỉ cần một bàn tay như vậy lại có thể khiến hắn nhìn đến ngây người, trên tay không khống chế được lực đạo, hướng nơi nào đó hung hăng giã một chút, liền thấy người của hắn phát ra một tiếng rên mị hoặc cao vυ"t.

Đôi mắt Hạ Trường Sinh sáng ngời, men theo cảm nhận ban nãy, lần thứ hai cắm gậy mát xa vào.

"A ~" Diệp Nhất Sâm lại kêu một tiếng, hai mắt thất thần.

Phát hiện ra điểm mẫn cảm của mẹ nhỏ khiến Hạ Trường Sinh càng thêm ra sức, lại nhanh chóng dùng gậy mát xa đâm vào lỗ l*и. Để tiện hành động, hắn kéo một chân Diệp Nhất Sâm lên.

"Không cần...... Ô ô......" Đuôi mắt Diệp Nhất Sâm lăn ra từng hàng nước mắt, bắt lấy chăn cắn vào trong miệng, lấp kín tiếng rên trùng trùng điệp điệp kéo tới.

Hạ Trường Sinh vẫn luôn nhìn chằm chằm mặt cậu, nhìn cậu dưới sự "trợ giúp" của mình để lộ ra biểu tình vừa thống khổ lại vui sướиɠ, nhìn cậu khóc kêu, nhìn cậu cao trào.

Thì ra biểu tình khi mẹ nhỏ cao trào là như thế này.

Trong mắt Diệp Nhất Sâm như có pháo hoa đang nổ tung lập loè màu sắc, môi mở ra tùy ý nước bọt chảy xuống, lộ ra tiếng kêu da^ʍ mỹ.

Rõ ràng thân thể và gương mặt tựa như thiếu niên vừa tốt nghiệp, trắng nõn sạch sẽ, thanh thuần lại hơi mang vẻ non nớt, nhưng phản ứng khi cao trào lại dâʍ đãиɠ như thế này, còn có bụng lớn đang dưỡng dục thai nhi. Ngây ngô cùng thành thục hình thành một loại cảm giác tương phản kỳ diệu. Sự kết hợp mâu thuẫn lộn xộn ở chung một chỗ mang đến lực hấp dẫn hết sức kinh người, làm ngay cả bản thân hắn cũng phải mê muội.

Quá xinh đẹp.

Cho dù là biểu tình hay là l*и nhỏ, ngay cả dươиɠ ѵậŧ tinh tế nhỏ nhắn hơn nhiều so với các nam nhân bình thường hay mọi phản ứng khi cao trào đều thật sự rất đẹp.

Mà người hiện tại đang sở hữu mọi biểu cảm cao trào của cậu, lại chính là hắn.

Hạ Trường Sinh không khỏi phát ra một tiếng thở dài, trên gương mặt xưa nay chưa từng có biểu cảm lại hiện lên sự thỏa mãn cùng si mê.

Mà Diệp Nhất Sâm đang sa đọa trong tìиɧ ɖu͙© cũng không chú ý tới biểu tình của Hạ Trường Sinh.

Cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng tắt cây gậy mát xa kia đi, cúi đầu nhìn miệng l*и đang trào ra thêm càng nhiều nước da^ʍ, liếʍ môi.

"Phụ thân đã dặn dò, trong lúc ngài nằm viện nhất định phải thay ông ấy chăm sóc cho mẹ, cần phải mọi chuyện đều đến, tự tay làm lấy."

Diệp Nhất Sâm đang trong cơn mê miễn cưỡng tụ lại vài phần tinh thần lắng nghe nhưng vẫn không hiểu ý hắn nói.

Hạ Trường Sinh nói tiếp: "Cho nên nếu mẹ nhỏ đã có nhu cầu, mọi chuyện nên để tôi tự làm mới phù hợp."

Cái gì cơ.....?

Diệp Nhất Sâm ngốc luôn, đến lúc lỗ nhỏ mẫn cảm cảm nhận được vật cứng mới chợt hoàn hồn: "Trường Sinh --"

Không còn kịp rồi.