Quyển 3 - Chương 9.1: Anh trai dạy em nhận biết lỗ nhỏ, thủ giao, bị con hai thao

Từ khi Hạ Thường Tiếu thấy hết liền có điểm không thích hợp.

Không hề tung tăng nhảy nhót vui vẻ, không hề ríu rít ầm ĩ, hôm qua cũng không lôi kéo Diệp Nhất Sâm đi chơi trò chơi, sau đó buổi tối quấn lấy muốn bú nữa.

Diệp Nhất Sâm cũng cảm thấy xấu hổ, không chủ động đi quấy rầy Hạ Thường Tiếu, vừa thấy Hạ Trường Sinh trước sau như một ăn cơm xong liền đi làm liền thấp thỏm, lén lút lôi kéo hắn hỏi: "Thường Tiếu phải làm sao bây giờ nha?"

"Không có việc gì." Hạ Trường Sinh quấn lấy tóc mái bên tai, cúi đầu ngửi hương thơm trên má cậu: "Nó nhịn không nhịn được bao lâu đâu."

Diệp Nhất Sâm: "?"

Cậu không hiểu nửa câu sau là có ý gì, Hạ Trường Sinh cũng không giải thích.

Chờ tới buổi tối, cửa phòng Diệp Nhất Sâm bị Hạ Thường Tiếu gõ.

Hạ Thường Tiếu ôm đầu đứng ở cửa, cũng không nhìn Diệp Nhất Sâm, chỉ nhìn sàn nhà. Lỗ tai cùng mặt đều hồng hồng, ngượng ngùng xoắn xít như chú chó lớn đang nhận sai.

Rối rắm nửa ngày lại chỉ căng da đầu nói ra một câu: "Con...... Con muốn uống sữa."

Diệp Nhất Sâm còn khẩn trương hơn cả hắn, thẹn thùng muốn chết, nghe được lời thỉnh cầu lại thất thần không nhúc nhích.

Hạ Thường Tiếu xoa bóp nắm tay, rốt cuộc cũng vươn tay, đẩy Diệp Nhất Sâm ngồi vào trên giường, vén quần áo cậu lên: "Mẹ nhỏ....."

Hắn ngậm lấy đầṳ ѵú Diệp Nhất Sâm, nhẹ nhàng liếʍ láp, mυ"ŧ sữa, tấm tắc rung động.

"Ừm......" Diệp Nhất Sâm nghĩ thầm, Hạ Thường Tiếu vẫn luôn biệt nữu, nếu lúc này có thể khôi phục bộ dáng như thường ngày cũng tốt, cho nên nửa phần giãy giụa cũng không làm, còn tự mình nâng vυ" lên, thuận tiện để Hạ Thường Tiếu mυ"ŧ.

Hạ Thường Tiếu bú một bên, tay còn muốn nhéo bên kia. Lúc niết bên kia niết đến khi sữa chảy ra, liền quay đầu mυ"ŧ lấy. Càng ăn, hô hấp hắn liền càng ngày càng nặng, hồng hộc thở dốc.

Diệp Nhất Sâm: "Thường Tiếu?"

"Mẹ nhỏ...... Con..... Con thật kỳ quái......" Hạ Thường Tiếu không bú nữa, mặt chôn trên vυ" cậu cọ cọ: "Thực sự không thoải mái."

"Không thoải mái?" Diệp Nhất Sâm bị hoảng sợ, sợ hắn sinh bệnh, vội vàng sờ lên trán hắn thì thấy nóng bỏng: "Để mẹ đi gọi bác sĩ."

"Không phải......" Hạ Thường Tiếu ôm sát cậu: "Con...... Mẹ nhỏ giúp con là được."

Diệp Nhất Sâm gật đầu: "Được nha, con muốn gì nào?"

Trước kia Hạ Thường Tiếu nghĩ lầm Diệp Nhất Sâm mặt đỏ nóng lên là sinh bệnh, hiện tại hai người lại đảo ngược. Khi đó Hạ Thường Tiếu không hiểu, nhưng sau khi thông suốt, hắn hiểu được đây là phản ứng tính dục.

Hắn bắt lấy tay Diệp Nhất Sâm, ấn đến hạ bộ của chính mình: "Nơi này, không thoải mái."

Khi Diệp Nhất Sâm ấn đến một chỗ cứng ngắc liền không khỏi run lên, mặt càng đỏ hơn, hợp với cổ đều bị nhiễm lên màu sắc e lệ.

"Tối hôm qua con nằm mơ, mơ thấy người cùng anh trai......" Hạ Thường Tiếu ngẩng đầu, dùng một đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu: "Mọi ngươi chơi trò chơi sao? Con cũng muốn chơi, có thể chứ?"

"Không phải chơi trò chơi......"

"Vậy đó là cái gì?"

Diệp Nhất Sâm sắp khóc, cậu phải giải thích như thế nào cho một đứa trẻ nhỏ đây là hành động tình ái của người trưởng thành? Căn bản vô pháp giải thích.

"Con cũng muốn chơi." Hạ Thường Tiếu thấy vẻ mặt Diệp Nhất Sâm chột dạ lại tránh né, bỗng nhiên có tự tin, lớn tiếng nói: "Con cũng muốn chơi!"

Trên thực tế, hắn cũng không phải một trang giấy trắng. Lúc phụ thân mua cho hắn sách sinh vật cũng có giảng về chuyện này, cho nên hắn cũng hiểu giữa mẹ nhỏ và anh trai là có chuyện gì xảy ra. Trên sách có viết: Giao phối là những việc mà tình lữ thành niên hoặc vợ chồng sẽ làm, cho nên Hạ Thường Tiếu biết mẫu tử làm như vậy sự là không nên, nhưng mình...... Thật sự cũng rất muốn làm cùng mẹ nhỏ.

Tưởng tượng đến việc chỉ có anh trai làm cùng mẹ nhỏ, Hạ Thường Tiếu liền tức giận bất bình.

"Con cũng muốn!"

Hắn đẩy Diệp Nhất Sâm ngã lên trên giường, cởϊ qυầи cậu.

Diệp Nhất Sâm nhéo dây quần: "Thường Tiếu! Không thể!"

"Vì cái gì không thể! Anh con có thể, con liền không thể sao?" Hạ Thường Tiếu không phục.

Diệp Nhất Sâm không biết nói gì, hai anh em nhà này tranh tới tranh đi, cuối cùng có hại chỉ có chính mình.

Hạ Thường Tiếu một khi nghiêm túc lên, sức lực lớn đến mức cậu không cưỡng lại được. Lôi kéo một hồi, quần cũng bị xé rách, sau khi nhìn thấy nụ hoa giữa hai chân Diệp Nhất Sâm, Hạ Thường Tiếu như chó thấy xương, trong mắt nháy mắt phát ra ánh sáng, gấp không chờ nổi mà thò mặt lại gần cẩn thận quan sát.