Chương 44: Lời Tạm Biệt Đau Lòng Nhất

Ngô Cẩn Ngôn bởi vì cuộc hẹn của Trương Gia Nghê mà không ngừng suy nghĩ…

Từ trước tới giờ đều là cô hẹn nàng. Nàng chưa từng tự mình hẹn cô… liệu rằng quả thực có chuyện?

“Cẩn Ngôn, em không sao chứ?”

Tần Lam thấy khuôn mặt thâm trầm của Ngô Cẩn Ngôn, lặng lẽ đưa ánh mắt dò xét hỏi.

“Không… không ạ…” Ngô Cẩn Ngôn cuống cuồng lắc đầu. “Tần lão sư, em còn có hẹn. Hôm nay chị dọn giúp em nhé.”

Vừa nói vừa kéo ghế đứng dậy, đem bát đũa bỏ vào bồn rửa thật cẩn thận. Cả quá trình diễn ra nhanh tới nỗi khiến người khác kinh ngạc…

***

“Học tỷ, chị đang ở đâu?”

Ngô Cẩn Ngôn đứng giữa quảng trường cầm điện thoại lên gọi cho Trương Gia Nghê. Thuận tiện đánh mắt khắp nơi tìm bóng hình nàng.

“Chị đang ở hồ nước.”

Nhận được địa chỉ rõ ràng, Ngô Cẩn Ngôn rất nhanh liền di chuyển tới nơi hẹn.

Trương Gia Nghê yên lặng ngồi bên ghế đá ven hồ. Đây chính là nơi yên tĩnh nhất quảng trường. Bởi vì phần lớn dành cho các cặp đôi hẹn hò… hoặc giả là lão ông lão bà tập dưỡng sinh buổi tối.

“Chị chờ em lâu chưa?” Ngô Cẩn Ngôn vừa tiến đến vừa nhoẻn miệng cười hỏi.

“Cũng không lâu lắm.” Trương Gia Nghê ngẩng đầu nhìn cô. Sau đó nàng nhẹ nhàng nhích người qua một bên, chừa cho cô khoảng trống còn lại.

“Hôm nay học tỷ đích thân hẹn hò em… thực sự… có chút ngại quá.” Ngô Cẩn Ngôn vừa đặt mình ngồi xuống đã tìm chuyện để nói.

“Cẩn Ngôn… chúng ta chia tay đi…”

Thật nhẹ nhàng, thật giống như một cơn gió thoảng qua…

Ngô Cẩn Ngôn ngẩn người. Hồi lâu sau cô vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, như thể đang cố gắng định hình lại xem câu nói lúc nãy có phải xuất phát từ chính miệng nàng hay không?

“Cẩn Ngôn…” Trương Gia Nghê hít sâu một hơi, ra sức kìm nén sự run rẩy trong cổ họng. “Chúng ta chia tay đi.”

“Chị đùa em à?” Ngô Cẩn Ngôn phản ứng bây giờ là giả thần giả quỷ. “Học tỷ, ngày cá tháng tư đã qua lâu rồi.”

“Chị không nói đùa…” Trương Gia Nghê mím môi thật chặt. “Thời gian qua chị đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện của chúng ta…”

“Cẩn Ngôn, ngay từ đầu chị đã biết vị trí của bản thân mình trong mắt em. Chị biết… em vĩnh viễn coi chị là cái bóng của Tần lão sư…”

“Chiếc khăn len em tặng chị vào đêm Giáng Sinh, chị cũng biết chủ nhân ban đầu của nó là cô ấy. Bởi vì có lẽ em nhất thời quên mất… chính tay em đã thêu vào đó hai chữ ‘QL’ (*QinLan aka Tần Lam nha các zdị :3).

“Cẩn Ngôn… khi đó chị đồng ý nhận món quà của em… mặc dù không thuộc về mình, nhưng chị vẫn cố gắng coi nó là quà của mình…”

“Vào ngày em tỏ tình với chị. Chị cũng biết em đã uống say… thế nhưng chị vẫn ôm hy vọng lời em nói là sự thật. Cho tới hôm sau khi một lần nữa em khẳng định lại, thì Cẩn Ngôn… chị biết mình đối với em đã không còn đường lui nữa rồi.”

“Khoảng thời gian yêu nhau, chị thừa nhận em đã làm tốt bổn phận của một người ‘bạn trai’. Em quan tâm chị, em dành cho chị những cái ôm ấm áp. Em thực sự rất biết cách khiến người khác cảm thấy hạnh phúc.”

“Nhưng Cẩn Ngôn… chị nhận ra dù cho mình có cố gắng bao nhiêu, thì chị vĩnh viễn vẫn không thể thay thế được vị trí của Tần lão sư trong lòng em…”

“Chị biết em yêu cô ấy, chị biết em quan tâm cô ấy, chị biết em ghen vì cô ấy có bạn trai… thậm chí chị còn biết em sống chung nhà với cô ấy.”

“Nhưng chị không quan tâm, bởi vì chị yêu em…”

Trương Gia Nghê càng nói, nước mắt càng vô thức chảy dài…

Ngô Cẩn Ngôn đau lòng muốn vươn tay lên lau, lại bị nàng nhẹ nhàng hất ra.

“Học tỷ… em xin lỗi…”

Đối với chị, em vĩnh viễn chỉ có thể nói lời xin lỗi…

Trương Gia Nghê lắc đầu: “Không, chị không trách em. Chị chỉ trách bản thân mình không đủ cố gắng để có thể thay thế bóng hình của Tần lão sư trong lòng em.”

“Cho nên Cẩn Ngôn, chúng ta chia tay đi…”

Chúng ta chia tay đi.

***

Bất lực, nửa muốn giữ nửa muốn buông tay…

Đó chính là cảm giác của Ngô Cẩn Ngôn lúc này.

“Học tỷ, chị biết hết rồi phải không?”

“Ừ…” Trương Gia Nghê gật đầu. “Chị đã hỏi tiểu Tân về em, về cô ấy…”

Nói đoạn, nàng chỉ cười nhạt: “Vẫn là chị đến sau một bước. Cho nên Cẩn Ngôn, sau khi chia tay chị, em đừng yêu thêm người khác nữa. Hãy trực tiếp tiến về phía cô ấy…”

Ngô Cẩn Ngôn im lặng. Thời khắc này, cô chính thức có cảm giác muốn quỳ xuống chân Trương Gia Nghê để xin lỗi…

Giá mà nàng cứ hét lên, giá mà nàng cứ đánh đập cô, tức giận với cô giống như những cô gái khác. Nhưng mà… vì sao nàng lại bình thản tới vậy?

Ai đó từng nói ngoài mặt càng bình thản bao nhiêu… trong lòng càng nổi giông bão bấy nhiêu.

Hôm nay, cô hiểu rồi.

***

“Cẩn Ngôn, em đưa chị về được không?”

Lần đầu tiên, và có lẽ cũng là lần cuối cùng… Trương Gia Nghê thành khẩn đưa ra yêu cầu với cô.

“Được.” Ngô Cẩn Ngôn gật đầu, nhẹ nhàng đem bàn tay nhỏ bé của nàng nắm thật chặt. Sau đó cả hai một trước một sau băng qua dòng người để tìm tới bãi đậu xe.

***

“Sau này đi đâu về khuya… vẫn có thể tìm tới em. Em nhất định sẽ hộ tống chị về.”

Đứng trước chung cư, Ngô Cẩn Ngôn khẽ vuốt lên khuôn mặt đang gần mình trong gang tấc.

Trương Gia Nghê gật đầu: “Cẩn Ngôn, sau này đừng tự uống rượu… cũng đừng tự ý bỏ nhà đi nữa nhé.”

“Hảo.”

“…”

“Học tỷ, sớm tìm thấy một người tốt hơn em…Và chị nhất định phải thật hạnh phúc.”

Nhẹ nhàng hôn lên môi nàng một cái, mà Trương Gia Nghê… rốt cuộc cũng nhiệt tình đón nhận nụ hôn cuối cùng của cô.

Chia tay là lời tạm biệt đau lòng nhất.

Từng câu từng chữ như lưỡi dao, tàn nhẫn khiến em tổn thương.

Chẳng giữ được anh, nên em đành phải buông tay.

Giữ mãi lời thề, cứ ngốc nghếch đợi mong.

Lời tạm biệt đau lòng nhất.



***

Ngô Cẩn Ngôn lái xe tới một nơi yên tĩnh, sau đó lẳng lặng châm một điều thuốc lá vừa mới mua ở tiệm tạp hóa ven đường.

Cô chưa từng hút thuốc, thế nhưng hôm nay, chính bản thân cô lại muốn thử xem thuốc lá rốt cuộc thú vị như thế nào… mà khi buồn, con người ta rất hay tìm tới nó.

Rít một hơi đầu tiên, Ngô Cẩn Ngôn bị khói thuốc làm cho sặc, thiếu chút nữa là ho chảy cả nước mắt.

Nhưng mà… đầu óc lại cảm thấy khoan khoái hẳn.

“Tô Thanh à, ta chia tay rồi…”

Gửi cho Tô Thanh một đoạn tin nhắn thoại, Ngô Cẩn Ngôn bất lực ngả người ra sau ghế. Được một lúc, cổ họng nghẹn ắng.

Cô khóc…

Từng giọt nước mắt đua nhau lăn dài trên gò má. Cho dù Ngô Cẩn Ngôn có cố gắng vươn tay lau đi, song nó vẫn không thể ngừng lại.

Sao lại đau như vậy?

Học tỷ, em có tình cảm với chị. Nhưng em cũng yêu Tần lão sư… em tham lam, nên em phải nhận kết cục này…

Em thực sự đau lắm. Chị cũng thế, phải không?

***

“Cẩn Ngôn, học tỷ rời khỏi thành phố S rồi…”

Sáng hôm sau. Vừa mới đặt chân tới trường. Khương Tử Tân đã chặn ở cửa hét vào mặt cô.

“Ngươi nói gì cơ?” Ngô Cẩn Ngôn giật mình, tròn mắt kinh ngạc nhìn nàng.

“Triệu học tỷ vừa nói cho ta biết, Trương học tỷ hiện tại đang ở sân bay… nghe nói… một giờ nữa là máy bay cất cánh…”

“Ngươi nói với Minh Ngọc báo nghỉ giúp ta nhé. Dù không phép ta cũng chấp nhận.”

Ngô Cẩn Ngôn xoay người chạy thật nhanh về phía cửa ra vào. Bỏ lại Khương Tử Tân vẫn còn đang ngơ ngác không biết nên phản ứng ra sao.

***

Cô không biết mình đã làm cách nào để tới sân bay, chỉ có điều… những tiếng chửi liên tục vang lên giữa đường cao tốc…

“Mắt mày đui à?”

“Lái xe như vậy à?”

“Ranh con, ai cấp bằng lái xe cho mày vậy?”

Ngô Cẩn Ngôn vô thức mặc kệ tất cả. Sau khi dừng xe ở bãi đỗ, một lần nữa cô chạy như bay tới đại sảnh rộng lớn để tìm nàng…

Nhưng mà Gia Nghê, nơi này rộng quá… em biết tìm chị ở đâu?

Lần cuối cùng, một lần này thôi… xin chị hãy nhấc máy…

“Chị đây…”

Khoảnh khắc nghe được giọng nói của nàng, trái tim cô cơ hồ bị đem đi giày xéo…

“Học tỷ… chị đang ở đâu?”

“…”

“Nói cho em biết được không? Chị đang ở nơi nào? Hướng nào của đại sảnh?”

“…”

“Xin chị… Gia Nghê, xin chị để em có cơ hội nói lời tạm biệt.” Ngô Cẩn Ngôn gào lên một tiếng. Mặc kệ người khác đưa mắt nhìn, thậm chí có một vài người còn chỉ trỏ bàn tán xôn xao.

“Chị… ở ngay phía sau em.”

Trương Gia Nghê bất lực thở dài một tiếng. Nàng từ đầu đến cuối… vẫn là chờ cô tới.

Hôm nay, nàng không đồng ý để ai đi tiễn mình… chỉ có Cẩn Ngôn…

Thì ra đến cuối cùng, nàng vẫn là khao khát được trông thấy cô…

***

Ngô Cẩn Ngôn lê từng bước chân nặng nhọc, mỗi bước đi đều vương lại giọt nước mắt vô thức một cách bất lực.

Trương Gia Nghê hơi bất ngờ khi thấy cô khóc…

“Cẩn…”

Lời còn chưa dứt, nàng đã được Ngô Cẩn Ngôn ôm trọn vào lòng.

“Chị đi đâu? Vì sao không nói với em một tiếng? Học tỷ? Chị định đi đâu?”

Ngô Cẩn Ngôn hoảng loạn lặp đi lặp lại câu hỏi trong đầu. Có trời mới biết hiện tại cô đang mất bình tĩnh tới mức nào.

“Chị… sau này sẽ định cư tại Úc.” Trương Gia Nghê vỗ vỗ lưng cô. “Cẩn Ngôn, thật xin lỗi vì đã giấu em chuyện này. Nhưng chị sớm đã có dự định sẽ theo bố mẹ qua đó lập nghiệp, hồ sơ chị cũng đã sớm hoàn thành rồi.”

“Chỉ là do em… nên chị đành lòng ở lại thêm một thời gian.”

“Tiểu học muội của chị, tình yêu của chị. Em ở lại nhớ phải giữ gìn hạnh phúc.”

“Chị yêu em…”

Trương Gia Nghê một hơi thổ lộ tất cả tâm tình. Sau đó gắt gao ôm chặt lấy cô.

“Học tỷ… chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Ừ.”

“Tạm biệt chị.”

“Tạm biệt.”