Quyển 2 - Chương 10

Hàn Vĩ chạy xe đến một khách sạn cấp cao liền thuê một phòng VIP, dẫn Vi Dịch Kiệt vào.

Ngồi ở trên giường lớn khách sạn, Vi Dịch Kiệt trong lòng thực khẩn trương cũng có chút hối hận.

Cậu biết rõ mục đích Hàn Vĩ dẫn cậu tới nơi này cùng với chuyện kế tiếp sắp sửa xảy ra. Cậu rõ ràng cùng Hàn Vĩ đã không còn quan hệ gì, cũng không muốn bị hắn uy hϊếp, hơn nữa hiện tại Hàn Vĩ đang tắm rửa cậu hoàn toàn có thể thừa dịp cơ hội này chạy trốn, nhưng cậu lại cương thân mình ngồi ở bên giường, thật giống như cậu cũng có chút chờ mong chuyện kế tiếp sẽ phát sinh.

Càng nghĩ càng cảm thấy ảo não, Vi Dịch Kiệt vẫn ngồi ở trên giường không nhúc nhích, không biết là do máy sưởi trong phòng nóng quá, Vi Dịch Kiệt cảm thấy toàn thân đều toát ra mồ hôi.

Không biết từ khi nào, trong phòng tắm tiếng nước dừng lại.

Cạch một tiếng, phòng tắm cửa mở.

Vi Dịch Kiệt ngồi trên giường đưa lưng về phía phòng tắm, cậu tưởng tượng Hàn Vĩ đang đi tới, liền cảm thấy sau lưng chính mình đều phải thiêu cháy.

Chỉ nghe một trận tiếng bước chân chậm rãi hướng cậu tới gần, chỉ chốc lát sau, Hàn Vĩ đã ngồi xuống bên cạnh cậu. Chỉ thấy Hàn Vĩ mặc áo choàng tắm, chỗ ngực mơ hồ có thể thấy cơ ngực săn chắc của hắn.

“Tôi thật cao hứng, anh vẫn còn ở đây.”

Hàn Vĩ một tay ôm lấy bả vai Vi Dịch Kiệt, một tay tay nắm lấy cằm Vi Dịch Kiệt kéo cậu nhìn về phía hắn.

“Nếu anh không đi, thì đừng trách tôi không có cho anh cơ hội chạy trốn.”

Hàn Vĩ nói xong liền hôn Vi Dịch Kiệt, mà Vi Dịch Kiệt chỉ là tượng trưng đẩy Hàn Vĩ một chút, lại vô thức để tay trên bả vai Hàn Vĩ.

Hàn Vĩ vui vẻ thuận thế đem Vi Dịch Kiệt đẩy ngã ở trên giường, Vi Dịch Kiệt bị áp lên trên giường thân mình có chút không vững, dưới tình thế cấp bách nắm lấy áo choàng tắm bên ngoài Hàn Vĩ, kết quả khi nằm xuống Vi Dịch Kiệt cũng kéo rớt áo choàng Hàn Vĩ ra.

“Anh như thế nào nóng vội như vậy, chẳng lẽ, anh cũng rất muốn tôi sao?”

Hàn Vĩ cười, ở cổ Vi Dịch Kiệt cọ xát hôn. Những chỗ mẫn cảm của Vi Dịch Kiệt Hàn Vĩ đã sớm rõ như lòng bàn tay, thân thể Vi Dịch Kiệt như Hàn Vĩ mong muốn rất nhanh có đáp lại.

Sau khi cọ xát một hồi sau, Hàn Vĩ đứng lên, sau đó tháo đai áo tắm, vứt cả áo sang một bên, làm cho cả thân thể nam tính rắn chắc bại lộ trước mắt Vi Dịch Kiệt.

Tính khí của Vi Dịch Kiệt cũng đã cương ngạnh ngẩng cao đầu, cậu có chút khẩn trương, sau đó chậm rãi hướng giường bên lùi sang.

“Hiện tại mới muốn chạy, trễ rồi.”

Hàn Vĩ nói xong liền một lần nữa ngăn chặn Vi Dịch Kiệt, bắt đầu cởi hết quần áo trên người cậu, Vi Dịch Kiệt vẫn đang là tượng trưng chống đẩy một chút liền thuận theo Hàn Vĩ cởϊ qυầи áo mình.

Rất nhanh hai người đã loã thể, Hàn Vĩ không chút khách khí cầm tính khí Vi Dịch Kiệt không ngừng luận động, miệng đã ngậm lấy đỉnh đầu tính khí. Vậy dưới không ngừng bị Hàn Vĩ khıêυ khí©h cũng dần cứng thêm một vòng, vì thế Hàn Vĩ chậm rãi liếʍ sâu một trận, sau đó đã đem toàn bộ tính khí Vi Dịch Kiệt đích ngậm vào trong miệng.

Đây là Hàn Vĩ lần thứ hai giúp cậu bj, cho dù chính Vi Dịch Kiệt là hưởng thụ phục vụ nhưng vẫn cảm thấy thực bẩn.

“Không cần… không cần như vậy… sẽ bẩn!”

Vi Dịch Kiệt cố gắng muốn đẩy ra Hàn Vĩ vẫn chôn giữa hai chân cậu, Hàn Vĩ lại muốn trừng phạt, dùng răng nanh cắn nhẹ ma sát ở đỉnh đầu (đỉnh đầu cái dưới thân ý… tớ thực sự không ghi rõ được huhu) một chút.

“A a… a ân…”

Vi Dịch Kiệt bị kɧoáı ©ảʍ bủa vây không chịu được, cuối cùng hay tay vẫn đang để trên đầu Hàn Vĩ, đẩy Hàn Vĩ để cho cậu càng nhiều kí©h thí©ɧ.

Sau khi Vi Dịch Kiệt bắn ra, Hàn Vĩ cũng đem ngón tay trơn trượt đi vào trong cơ thể Vi Dịch Kiệt. Dũng đạo đã lâu chưa làm có chút khô khốc, sau khi được Hàn Vĩ kiên nhẫn khuếch trương dần trở nên mềm mại, dụ dỗ vậy thô to tiến vào bên trong nó.

Hàn Vĩ cũng không nóng lòng tiến vào, mà chỉ khuếch trương với không ngừng liếʍ lộng tính khí của Vi Dịch Kiệt. Ngay khi Hàn Vĩ ngón tay ở trong dũng đạo nóng bức tìm được một điểm nổi lên, Vi Dịch Kiệt liên ngay lập tức bắn ra bạch trọc.

Hàn Vĩ đem toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ Vi Dịch Kiệt bắn ra nuốt xuống, mới rốt cục buông tha Vi Dịch Kiệt tính khí, nhưng tiếp theo Vi Dịch Kiệt cái mông bị Hàn Vĩ nâng lên, lần này môi Hàn Vĩ không ngừng cắn ở đùi trong trắng noãn, để lại một mảnh hồng ngân, ngón tay còn đang để trong mật huyện luận động không ngừng.

Đùa bỡn một trận xong, Hàn Vĩ rút ra ngón tay, đỡ phân thân chính mình chậm rãi sáp nhập. Tuy rằng đã lâu không làm, nhưng mật huyệt rất nhanh đã đem thịt trụ thô to nuốt sống.

Sau đó Hàm Vĩ gác hai chân Vi Dịch Kiệt lên vai mình, dưới thân mới bắt đầu mãnh lực luận động.

Trong phòng yên lặng chỉ có hai người tiếng thở dốc cùng với âm thanh va chạm thân thể nên cành đặc biệt rõ ràng, Hàn Vĩ nhìn thấy Vi Dịch Kiệt vì chính mình mà mê loạn không khỏi cúi xuống hôn cậu.

“Có phải thực thoải mái hay không? Mấy ngày nay có nhớ tôi không?

Hàn Vĩ nói xong dưới thân đĩnh động nhanh hơn, Vi Dịch Kiệt lại cắn chặt môi không nói lời nào.

“Anh có phải đã thích bị tôi thượng, thích cảm

giác bị tôi tiến vào không? Anh có để ý tôi một chút nào không?”

Nghe vậy, Vi Dịch Kiệt ra sức lắc lắc đầu.

“Tôi không phải… đồng tính luyến ái… tôi không phải…”

“Anh mở to mắt nhìn tôi.”

Tuy rằng Hàn Vĩ khẩu khí có chút cường ngạnh, nhưng Vi Dịch Kiệt vẫn nhắm chặt mắt không hé.

“Nhìn tôi!”

Tay Hàn Vĩ lại bắt đầu cầm tính khí Vi Dịch Kiệt xoa bóp một lần nữa.

Vi Dịch Kiệt biết chính mình nếu không nghe theo Hàn Vĩ có thể bị hắn tra tấn, vì thế Vi Dịch Kiệt vẫn là thành thật mở mắt.

Nhưng khi Vi Dịch Kiệt mở mắt, nhìn cậu lại là một đôi mắt tràn ngập ôn hoà hiếm thấy.

“Anh biết không, tôi nhớ anh đến phát điên rồi!” (á á á á á ;;;-;;;; ư hư hư tui thích điều này)

Thân thể Hàn Vĩ không ngừng lay động, làm cho Vi Dịch Kiệt cảm thấy Hàn Vĩ trước mắt thoạt nhìn có vẻ không đúng lắm, lời nói của hắn càng làm cho cậu cảm thấy một trận nóng lên.

Nhất thời xúc động, Vi Dịch Kiệt tay ôm lấy bả vai Hàn Vĩ, Hàn Vĩ thuận theo vùi đầu vào trong lòng cậu.

“Thực xin lỗi… thực xin lỗi…”

Hàn Vĩ không ngừng mà thì thào, sau đó phóng thích trong cơ thể Vi Dịch Kiệt.

Khi cùng Hàn Vĩ đi ra khỏi khách sạn, bầu trời lại mưa phùn, đèn đường mờ nhạt chiếu lên những hạt mưa trông như vô số tiểu ngân châm như ẩn như hiện trong bóng tối.

Bởi vì đã là đêm khuya, trời lại còn mưa, Hàn Vĩ lái xe chở Vi Dịch Kiệt quay về nhà Đào Mộng Lâm, dọc đường đi có vẻ đặc biệt quạnh quẽ.

Tới nhà trọ của Đào Mộng Lâm, Vi Dịch Kiệt đã đi xuống xe, đi cũng không cùng Hàn Vĩ nhiều lời một câu.

Cho đến khi Vi Dịch Kiệt đi vào ngỏ tắt nhỏ, đột nhiên cảm thấy bị người từ sau lưng ôm lấy, hơi thở quen thuộc cho cậu biết người ôm mình chính là Hàn Vĩ.

Trong lòng bàn tay bị nhét vào một vật còn mang theo hơi ấm từ Hàn Vĩ, Vi Dịch Kiệt dựa vào đèn nhìn thấy trong tay là một viên ngọc.

“Đồ của anh để quên.”

“Cảm ơn.”

Hai người cứ như vậy ở trong đứng một hồi lâu, cuối cùng Hàn Vĩ buông Vi Dịch Kiệt ra.

“Hẹn gặp lại.”

“Hẹn gặp lại.”

Nói ra lời từ biệt, bọn họ đưa lưng về phía đối phương yên lặng rời đi, ai cũng không quay đầu lại.

Ai biết lần này từ biệt, khi nào mới có thể gặp lại đâu?

Cho đến khi Vi Dịch Kiệt đi đến một ngõ khác, rốt cục dừng lại. Cậu mở bàn tay, nhìn thấy viên ngọc lẳng lặng nằm ở trong tay mình, cậu biết chính mình không nên cùng Hàn Vĩ liên lụy nữa, một loại cảm giác bi thương không biết từ đâu ra như thủy triều cuồn cuộn ở trong lòng, tâm cũng bắt đầu đau điếng. Cậu ôm lấy ngực ngồi xổm trên mặt đất, càng không ngừng tự nói với chính mình, rằng cậu không phải đồng tính luyến ái, cậu không phải đồng tính luyến ái… (:((()

Ngày hôm sau, mới 7 giờ sáng Vi Dịch Kiệt liền rời giường đi đến bệnh viện.

Vốn cả một đêm không ngủ ngon, cộng thêm miệt mài có chút quá độ, làm cho Vi Dịch Kiệt tinh thần có chút uể oải, huyệt thái dương cũng ẩn ẩn đau.

Khi Vi Dịch Kiệt tiến vào phòng bệnh Hạ Tử Kiệt, liền thấy một toán bác sĩ vừa mới bước ra, bác sĩ của Hạ Tử Kiệt nhìn thấy Vi Dịch Kiệt liền nói với cậu tình huống của Hạ Tử Kiệt không lạc quan lắm, tinh thần xuất hiện thoái hóa, ngàn vạn lần không được kí©h thí©ɧ Hạ Tử Kiệt.

Sau khi nhóm bác sĩ rời khỏi, Vi Dịch Kiệt lại do dự, cậu cảm thấy được mình xuất hiện có lẽ sẽ kí©h thí©ɧ đến Hạ Tử Kiệt.

Ở trước cửa phòng bệnh một hồi lâu, Vi Dịch Kiệt mới mở cửa đi vào phòng bệnh.

Vén rèm giường lên, ánh sáng tăm tối bao phủ bên trong, Hạ Tử Kiệt im lặng ngồi ở trên giường bệnh.

Vi Dịch Kiệt thật cẩn thận đi về phía Hạ Tử Kiệt, ánh mắt dại hắn lại dại ra, chỉ nhìn về phía chăn của mình.

“Tử Kiệt… Tử Kiệt…”

Vi Dịch Kiệt kêu hắn vài tiếng, chính là Hạ Tử Kiệt một chút phản ứng cũng không có.

“Tử Kiệt?”

Vi Dịch Kiệt lấy tay ở trước mặt Hạ Tử Kiệt quơ quơ, hắn vẫn là một chút phản ứng cũng không có.

Vi Dịch Kiệt cảm thấy không ổn vì thế nắm lấy tay Hạ Tử Kiệt lắc lắc thân mình hắn, hồi lâu Hạ Tử Kiệt rốt cục phản ứng lại, ánh mắt dại ra nhìn nhìn Vi Dịch Kiệt, sau đó lộ ra vẻ mặt mờ mịt tươi cười.

“Tử Kiệt, em làm sao vậy? Anh… là Dịch Kiệt…”

Hạ Tử Kiệt nghe vậy, vẻ mặt khó hiểu nhìn Vi Dịch Kiệt, không trả lời.

“Anh là anh trai của em, là người anh mà em ghét nhất.”

Hạ Tử Kiệt đột nhiên nở nụ cười, sau đó tay sờ sờ mặt Vi Dịch Kiệt, Vi Dịch Kiệt nắm lấy tay hắn ôm vào trong lòng ngực.

Cậu còn nhớ rõ khoảnh khắc cùng đệ đệ nắm tay đi dưới anh chiều tà, bọn họ không ngừng nói, “Anh là Tử Kiệt, em là Dịch Kiệt, chúng ta là vĩnh viễn là anh em tốt.”

Chính là ngay tại khi đó, một tên đàn ông trung niên xa lạ chặn đường bọn họ. Hắn ta đối với bọn cậu cực kỳ tốt, còn nói nguyện ý giúp bọn họ trốn khỏi gia đình. Cả hai rất nhanh tin tên đàn ông kia, bị hắn lừa đến một nhà kho không người.

Đi vào trong, tên đàn ông kia liền thay đổi sắc mặt, bắt đầu buộc bọn cậu cởϊ qυầи áo, sờ loạn trên người bọn họ.

Cậu trước hết cảm thấy sự tình không ổn, cậu bắt đầu liều mạng phản kháng, hai người đối phó với hắn nên hắn cũng có chút chật vật, vì thế cậu thuận lợi trốn thoát. Chính sau khi chạy đi, cậu phát hiện đệ đệ đã bị tên đàn ông kia đặt ở dưới thân, làm ra một vài chuyện dâʍ ɭσạи.

“Anh cứu em! Anh! Anh!”

Đệ đệ ở dưới thân hắn ta không ngừng la khóc cầu cứu, nhưng cậu bởi vì sợ hãi mà ích kỷ từ bỏ đệ đệ một người đào tẩu.

Chờ đến khi cậu trở về tìm kiếm đệ đệ, tên đàn ông kia đã rời đi, chính là đệ đệ bị hắn chà đạp vô cùng thê thảm, chất lỏng màu trắng cùng màu đỏ che kín cơ thể đầy vết thương của đệ đệ, vì thế cậu cõng đệ đệ trốn vào hầm trú ẩn.

Vô luận nhiều năm qua đi, tiếng khóc la của đệ đệ khi đó điều khiến cho Vi Dịch Kiệt đau lòng, đều làm cho Vi Dịch Kiệt không thể quên mất, khiến cho cậu vẫn sống với cảm giác tội lỗi bên trong.

Cậu không có tư cách làm anh, tuy rằng quá khứ luôn thề son sắt nói bọn họ vĩnh viễn là anh em tốt, nhưng người phản bội trước cũng là cậu.

Một tháng sau, Hạ Tử Kiệt rốt cục xuất viện.

Tuy rằng ngoại thương đã khỏi hẳn, nhưng là hắn tinh thần xuất hiện dị thường, hơn nữa đánh mất năng lực nói chuyện, nửa người cũng tê liệt.

Vi Dịch Kiệt rời khỏi phòng trọ của Đào Mộng Lâm, chính mình thuê một phòng hai mươi mét vuông cùng đệ đệ sống, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc đệ đệ.

Bởi vì phải toàn bộ trông coi đệ đệ, Vi Dịch Kiệt không thể đi tìm việc, đối với khai giảng tháng hai năm sau Vi Dịch Kiệt thậm chí cũng đã chuẩn bị từ bỏ, hiện tại bọn họ anh em bọn họ chỉ có thể dựa vào tiệm quần áo nhỏ của Vi Hiểu Linh duy trì cuộc sống, Đào Mộng Lâm ngẫu nhiên cũng sẽ giúp đỡ bọn họ.

Tết âm lịch, Đào Mộng Lâm đến mừng cùng anh em hai người.

Nhìn Hạ Tử Kiệt thần trí không rõ, mỗi ngày chỉ biết vô tội ngây ngô cười cười ở trên giường, Đào Mộng Lâm trong lòng dâng lên nỗi chua xót không rõ.

Tuy rằng sau này anh cũng có chút chuyển tình cảm mình sang Vi Dịch Kiệt, nhưng người khiến anh bận tâm nhiều năm như vậy vẫn là Hạ Tử Kiệt, hiện tại hắn biến thành bộ dáng này, vô luận là yêu hay hận, hết thảy đều theo thời gian mờ đi.

Khi Hạ Tử Kiệt xuất viện bác sĩ đã nói, hắn đã không còn nhiều thời gian, đối mặt với một người không biết khi nào chết, bọn họ chỉ có muốn giúp hắn tận hưởng chút nhân sinh tốt đẹp này đến phút cuối đời.

Đầu tháng ba, thời tiết trở nên trong veo, bầu trời luôn âm u vì mùa đông cũng bắt đầu ấm áp trở lại.

Hạ Tử Kiệt ngồi ở trên giường vẫn ngơ ngác nhìn ánh nắng tươi sáng bên ngoài.

“Biển…”

Hạ Tử Kiệt đã lâu cũng không nói gì, đột nhiên nói ra một chữ rõ ràng như vậy, vì thế Vi Dịch Kiệt cùng Đào Mộng Lâm tính toán dẫn Hạ Tử Kiệt đi biển một lần.

Đầu tháng năm, Vi Dịch Kiệt cùng Đào Mộng Lâm thuê một chiếc xe đến thành phố F. Trải qua hơn hai giờ, bọn họ rốt cục thuận lợi tới bờ biển.

Vi Dịch Kiệt cùng Đào Mộng Lâm dẫn xe lăn của Hạ Tử Kiệt đến bờ cát, mặt biển trống trải giống một mảnh thuỷ tinh màu xanh thật khảm lên bờ, thủy triều cuồn cuộn nổi lên, phát ra có tiết tấu tiếng vang. Gió biển mùa đông lạnh như băng đến thấu xương, lại thổi không tiêu tan được nhiệt tình của cả ba người.

“Biển… Biển…”

Hạ Tử Kiệt nhìn thấy trước mắt biển rộng trống trải, cười đến hồn nhiên như một đứa nhỏ.

“Tử Kiệt.”

Nghe Hạ Tử Kiệt nói chuyện, Vi Dịch Kiệt cao hứng ngồi xổm bên cạnh xe lăn, sau đó nắm lấy tay hắn xoa bóp để ấm lên. Mỗi khi ống tay áo hơi chút trượt ra, còn có thể thấy Hạ Tử Kiệt trên cổ tay che kín vết thương lưu lại khi tự sát, Vi Dịch Kiệt đau lòng vuốt ve kia từng vết sẹo kia.

“Tử Kiệt…”

Vi Dịch Kiệt đau lòng nắm lấy tay Hạ Tử Kiệt đặt lên mặt.

“Anh…”

Nghe Hạ Tử Kiệt kêu một tiếng “anh”, Vi Dịch Kiệt ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy Hạ Tử Kiệt nhìn cậu lộ ra nụ mỉm cười thuần kiến như một đứa nhỏ, hắn cứ như vậy cườix sau đó hai mắt từ từ nhắm lại…

— Mười năm sau —

Lại là một cái buổi chiều mưa dầm, Hàn Vĩ ngồi trên sofa trong nhà nhìn ngoài cửa sổ đến ngẩn người, mưa không ngừng mà tạo thành vết dài trên mặt kính cửa sổ.

Mười năm trước, đại học còn chưa tốt nghiệp liền cùng Lam Hinh kết hôn, vì thế sau khi tiếp nhận công ty Gia Thịnh của Hàn Quảng Sinh cùng công ty Thái Hưng của Lam Côn, Hàn Vĩ đã đem Thái Hưng cùng Gia Thịnh xác nhập thành Gia Thái.

Công ty kinh doanh nhờ Hàn Vĩ cố gắng từng bước phát triển hơn, vì thế ba năm trước đây công ty bắt đầu thuê CEO, Hàn Vĩ bàn giao lại quyết sách cho người đó rồi ít tham dự vào việc công ty hơn hẳn. Mà người CEO Trầm Bay Liệng (tên nghe bay bổng ghê.:ĐD) năng lực xử lý sự vụ cũng phi thường làm cho Hàn Vĩ yên tâm, qua ba năm công ty vẫn phát triển như cũ.

Nhưng mà cuộc sống Hàn Vĩ sau khi bắt đầu trở nên nhàn nhã, hắn lại bắt đầu cảm thấy không có việc gì làm, vì thế thường xuyên đến quán bar uống rượu, uống đến say mèm.

Trầm Bay Liệng kỳ thật cũng là gay, Hàn Vĩ lần đầu gặp Trầm Bay Liệng là ở một gay bar.

Qua một đêm tình, Trầm Bay Liệng mới kể mình mới từ Mĩ lấy bằng CEO (?) trở về, Hàn Vĩ đối với hắn ấn tượng không tồi liền mời hắn vào công ty. Sau này hai người không có việc gì liền cùng tới gay bar uống rượu, nhưng cũng không có lên giường.

Một người như Hàn Vĩ có sự nghiệp thành công ở tuổi ba mươi hai, theo lý thuyết hẳn là đã ổn định mà tràn ngập sung sướиɠ, chính là này đối Hàn Vĩ mà nói cũng không phải cỡ nào đáng giá vui vẻ chuyện.

Sau khi cùng Lam Hinh kết hôn, bọn họ mua một căn biệt thự ở ngoại ô ở, cùng lúc là bởi vì vì bọn họ không nghĩ tái ở cha mẹ mí mắt ra đời sống, về phương diện khác cũng là là tối trọng yếu nguyên nhân, Lam Hinh mắc HIV.

Năm năm trước, Lam Hinh bởi vì HIV khiến cho cô bị lao phổi mà qua đời, Hàn Vĩ cực lực che giấu nguyên nhân Lam Hinh chết, ngay cả cha mẹ Lam Hinh cũng chỉ biết Lam Hinh chết do lao phổi.

Hàn Vĩ tuy rằng tới thủy tới chung cũng không có thích Lam Hinh, chính là khi biết Lam Hinh bị bệnh HIV, Hàn Vĩ cũng không có vứt bỏ cô. Dù sao trừ bỏ việc hắn chỉ muốn ở cạnh Lam Hinh để giữ vững địa vị trong Hàn gia, Hàn Vĩ đối với Lam Hinh vẫn là có một loại áy náy cảm giác.

Sau khi cùng Lam Hinh kết hôn, Hàn Vĩ vẫn dốc lòng chiếu cố Lam Hinh. Ở thời khắc cuối cùng của Lam Hinh, Lam Hinh nói rất nhiều chuyện sám hối, trong đó cũng có chuyện về người đàn ông kia. Tuy rằng thời điểm học đại học là thời điểm tuyệt vời nhất, Hàn Vĩ chỉ tận lực giấu vào trong lòng, cho dù bị một lần nữa đào ra cũng coi như là không có thật.

Sau khi trả lại tự do cho Vi Dịch Kiệt tự, Hàn Vĩ vẫn bận tối mày tối mặt. Đầu tiên là vì bệnh của Lam Hinh, sau lại lại bởi vì Hạ Dài Đình bị bỏ tù liên lụy đến Hàn gia, công ty tài sản bị pháp viện điều tra, Gia Thịnh lâm vào khó khăn từ trước đến nay chưa từng có. Chỉ là chuyện công ty khiến cho Hàn Vĩ hết cách rời đi, chính là trăm vội hắn vẫn tìm một cơ hội đi gặp Vi Dịch Kiệt.

Khi đó hắn điên cuồng mà nghĩ phải vứt bỏ hết thảy mọi thứ liên quan đến Vi Dịch Kiệt, cho nên lần đó đến bệnh viện thăm Hạ Tử Kiệt, hắn kỳ thật là có mục đích khác. Dẫn Vi Dịch Kiệt đến khách sạn, thậm chí làm, Vi Dịch Kiệt đều không có cự tuyệt, khiến cho Hàn Vĩ thực vui vẻ, chính là khi Vi Dịch Kiệt không ngừng cường điệu chính mình không phải đồng tính luyến ái, Hàn Vĩ mới ý thức được, Vi Dịch Kiệt vốn không phải cùng một loại người với bọn họ, mà bọn họ trên lưng còn gồng gánh nhiều gánh nặng lắm, vì thế hắn đành phải hy sinh lời nói yêu thương đã chực trào trong cổ họng.

Đêm đó từ biệt, Hàn Vĩ liền không còn có cơ hội gặp Vi Dịch Kiệt, ước chừng mấy tháng sau, Hàn Vĩ chợt nghe nói Hạ Tử Kiệt qua đời, sau đó Hàn Vĩ

nghe nói Vi Dịch Kiệt mua một căn nhà không tồi ở kế bên trường học, vì chuyện của em mình mà bỏ dở học đại học, sau lại ở mọi người đều trấn an khuyên bảo cậu vẫn là nên bước trên con đường học vấn.

Nhưng mà làm cho Hàn Vĩ không nghĩ tới chính là, Vi Dịch Kiệt như vậy tựa như biến mất.

Hàn Vĩ bởi vì vẫn bận bịu, cho nên đành phải phái Trương Khoan theo dõi Vi Dịch Kiệt, hơn nữa không nghi ngờ khi ông báo cáo tình huống của cậu. Cũng không nghĩ đến Trương Khoan phản bội hắn, cùng Đào Mộng Lâm ly khai thành thị, mà Vi Dịch Kiệt tỷ tỷ ở cũng rời đi, chẳng biết đi đâu. Hàn Vĩ cũng phái người đến nghe ngóng đươc Vi Dịch Kiệt đến thành phố S, nhưng khi thẩm tra lại không có ai tên là Vi Dịch Kiệt cả.

Vi Dịch Kiệt cứ như vậy tiêu thất, làm cho Hàn Vĩ trở tay không kịp.

Nhưng Hàn Vĩ nghĩ Vi Dịch Kiệt vẫn có thể trở về, cha cậu Hạ Dài Đình vẫn còn trong ngục giam, vì thế nói không chừng có thể gặp lại Vi Dịch Kiệt. Nhưng rằng nhiều năm qua đi, Hàn Vĩ cũng thủy chung không có gặp được Vi Dịch Kiệt, chính là Hàn Vĩ tin tưởng bọn họ nhất định còn có thể gặp lại, hắn vẫn nguyện ý chờ, cho dù hắn không biết kết quả rồi sẽ như thế nào.

Ngoài cửa sổ mưa bắt đầu ngớt, trời cũng dần trong lại.

Hàn Vĩ từ sô pha đứng lên, đi đến bên cửa sổ ngắm nhìn cây xanh ngoài cửa sổ, trong lòng cô đơn lại tăng thêm vài phần.

Quán bar trang trí tao nhã vang lên tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng, trên quầy bar u ám là hai nam nhân cả thân mặc tây trang đang ngồi uống rượu.

“Lần này hạng mục đấu thầu đường Quảng Nguyên thực thuận lợi, chính là nơi cung ứng vật liệu xây dựng đột nhiên đề cao giá cả vật liệu, như vậy sẽ gia tăng không ít phí tổn.”

Trầm Bay Liệng nói xong cầm ly rượu lên uống một ngụm.

“Hiện tại người cung ứng cho chúng ta vẫn là Hồng Phát vật liệu đúng không? Bọn họ vì cái gì đột nhiên đề cao giá cả?”

“Hợp đồng với Hồng Phát từ lâu đã hết kỳ hạn, tôi đã ký hợp tác với một công ty khác tên Định An.”

“Tôi thật sự lâu lắm không có nhúng tay vào việc công ty, chuyện quan trọng như vậy cư nhiên không biết.” Hàn Vĩ tự giễu nở nụ cười.

“Định An giải thích rằng gần đây nguyên liệu công nghiệp tăng giá, chính là tôi phái người điều tra công ty xây dựng khác cũng không có chuyện này.”

“Thật sự?”

“Định An vài năm trước bất quá chỉ là công ty gia đình nhỏ, nếu không chúng ta hợp tác cùng bọn họ thì bọn họ như thế nào phát triển đến quy mô như bây giờ? Thế mà bọn họ cư nhiên vong ân bội nghĩa tăng giá vật liệu.” Trầm Bay Liệng ngữ khí có vẻ có chút căm giận bất bình.

“Hợp tác với bọn họ có tốt không?”

“Tôi đang có tính toán tuần tới mời bọn họ tới công ty chúng ta đàm phán, anh có tới không?”

“Xem tình hình đã.”

“Anh thật lâu chưa có tới công ty, thỉnh thoảng cũng đến xem đi, anh không sợ tôi đoạt công ty của anh sao?”

“Chừng nào cậu có thể đem toàn bộ cổ phiếu của tôi nắm ở trong tay, tôi cho cậu luôn.” Hàn Vĩ tự tin cười nói.

“Tôi nhất định sẽ cố hết sức.”

Trầm Bay Liệng giơ lên chén rượu trong tay ý muốn cùng Hàn Vĩ cụng ly, Hàn Vĩ cũng rõ ràng giơ lên chén rượu cùng hắn cụng ly, sau đó uống một hơi cạn sạch.

———

Cảm giác của tớ khi đọc chương này là gì?

Muốn drop!

Thực sự tớ không biết mấy bạn cảm giác ntn, nhưng tớ cảm thấy từ chương này tác giả cứ như viết cho có vậy. Mà điều khiến tớ bất ngờ nhất là đoạn rape Tử Kiệt?:D?? Oke, tác giả muốn cho Tử Kiệt hận Dịch Kiệt thấu xương đi nữa, cũng có cần lấy lý do đó không? Biết là trong truyện này thì rape nó cũng chả có gì quá ghê đi, nhưng đấy là trẻ em? Trẻ em đấy?? Tác giả có muôn vàn lý do khác để lấy? Cớ sao lại là lý do đó? Và nó đưa ra trong chương này thực sự không cần thiết. Vì sao? Dù gì Tử Kiệt cũng như trở thành phế nhân rồi, biết lý do hận làm gì nữa? Mà hận để làm gì? Đó là lý do Dịch Kiệt bao năm không trở về Hạ gia sao?

Chưa kể, tớ cảm thấy việc Dịch Kiệt bỏ đệ đệ của mình để chạy trốn, mà lại không phải là đi tìm người khác giúp, nó không giống với tính cách Dịch Kiệt tý nào. Thừa nhận là khi đó còn nhỏ, có thể vì quá sợ, hay sao đó, nhưng Dịch Kiệt thực sự rất thương Tử Kiệt, có thể tớ thánh mẫu hoá tính cách của Dịch Kiệt đi chăng nữa, thì nó vẫn sẽ là hành động mà mình không bao giờ nghĩ Dịch Kiệt làm luôn ấy? Khi cha nuôi bị bệnh, để đòi lại tiền cho cha còn dám lẻn vào ktx, dù cho từng bị cảnh cáo đấy. Ít nhiều gì lớn lên tính cách cũng sẽ ảnh hưởng từ khi bé, lớn lên Dịch Kiệt đã tốt như vậy, thương Tử Kiệt như vậy, chẳng lẽ lại bỏ chạy hèn nhát như thế?

Nói chung là tớ rất sốc khi đọc chương này. Tớ không thích Tử Kiệt, nhưng em nó bị ăn hành như vậy vẫn có chút không đành lòng. Không phải tớ chưa từng đọc rape, ừ ngay đầu truyện có đó, nhưng mà kiểu tg cứ cái gì cũng lôi rape ra thì thiệt sự mệt luôn.

Anyway tớ vẫn edit tiếp thôi. Nhưng mà 3 chương còn lại thực sự khá là buồn luôn.:”( ít nhất là với tớ.