Chương 1: Cái bình thường của vết thương có sẵn...

Thành phố Hà Nội chìm trong màu hồng nhạt ấm áp của trời chiều hoàng hôn lộng gió, trên con đê dài chạy dọc huyện Thạch Thất, lớp lớp trẻ thở đang kéo dây thả diều giấy. Các ông các bà dung dẻ, khoan thai tập thể dục ngay gốc cây đa già. Dương Thanh Tuyết thẫn thờ ôm một gói bim bim, tay cầm một lon nước dừa. Chân thì bước mà hồn bay bổng, mắt nhìn ngang mà cứ ngỡ rơi rớt ở đâu rồi. Bất ngờ, một cậu nhóc đâm sầm vào người cô. Gói bim bim rớt “bịch” xuống đất. Nó vội vàng nhặt lên, phủi phủi thổi thổi vài cái rồi chìa ra, trả cho Dương Thanh Tuyết. Nó cuống cuồng cúi đầu xin lỗi.

“Dạ, em xin lỗi chị.”

Dương Thanh Tuyết như người mất hồn, đôi mắt cô bơ phờ cứ thế lướt qua cậu bé một cách lạnh lùng, u ám.

“Cho mày đấy!”

Dương Thanh Tuyết nghiêng người rẽ hướng, đôi chân cô bước càng ngày càng sâu vào vùng dân ở. Những con ngõ ngoắt nghoéo, ngoằn ngoèo, chằng chịt thông lối nối xéo nhau. Trần Bảo Đại mệt lử, tay anh chỉ hời hợt cầm lon nước dừa, nhưng cảm giác cứ như xách cả tấn sắt nặng.

“Về... tới... nhà chưa?”

Ngẩng mặt lên, Dương Thanh Tuyết nhìn thấy bố mình đang cầm ấm nước nóng đi vào trong nhà. Cô nở nụ cười gượng gạo, bờ vai cô run nhẹ, đôi môi mở hờ. Dương Thanh Tuyết đi chậm lại, cô tự thầm thì với bản thân rằng.

“Đi chậm một tí cũng không sao. Đỡ phải về nhà sớm.”

Bước chân dù có chậm đến mấy thì Dương Thanh Tuyết vẫn phải vào nhà. Giờ thì không dám lưỡng lự nữa, cô như biến thành một con người hoàn toàn khác. Miệng cười tươi, sắc mặt rạng rỡ, chân tay anh sung sức khua khoắng chạy như bay vào trong nhà. Dương Thanh Tuyết mỉm cười chào Dương Bảo Trung đang ngồi nhâm nhi ly trà nóng trên chiếc ghế mây cọc cạch.

“Bố, con mới về.”

Dương Bảo Trung chẳng nói chẳng rằng gì, ông đảo mắt một cái rồi cầm ly trà nóng lên nhấp môi.

Dương Thanh Tuyết như đã quá quen với bầu không khí keo đọng đặc quánh. Điềm nhiên đặt lon nước dừa xuống mặt bàn, cô lăng xăng chạy ngay xuống bếp. Vừa đi, Dương Thanh Tuyết vừa vui vẻ gọi với chất giọng vừa đủ.

“Mẹ, mẹ ơi... có gì ăn không mẹ. Con đói quá!”

Vừa xuống bếp, Dương Thanh Tuyết ngó nghiêng xung quanh, cô tinh nghịch bước tới đứng cạnh mẹ mình. Dáng bà beo béo, lùn lùn, da thịt săn săn rạm nắng. Dương Thanh Tuyết nhanh nhảu đưa tay đỡ lấy đôi đũa, cô đảo thịt thay mẹ.

“Mẹ, để con làm cho.”

Đáp trả một chuỗi hành động tích cực của Dương Thanh Tuyết là một loạt cú tát “im lặng” đến đáng sợ của bố mẹ. Cô ngớ người nhìn bà Hoa lẳng lặng xoay người, ngồi xuống nhặt rau.

“Chuyện gì thế nhỉ?”

Dương Thanh Tuyết nghĩ thầm trong bụng, cô vẫn cố giữ vẻ điềm nhiên khi nói chuyện.

“Nay nhà mình... có chuyện gì sao mẹ?”

Bà Hoa trưng bản mặt bí xị, u ám, nói bằng giọng không mấy vui vẻ.

“Mày hỏi thằng bố mày ý.”

Dương Thanh Tuyết nhíu mày vừa đảo thịt vừa quay đầu lại hỏi nhỏ.

“Ơ, sao thế?”

Bà Hoa cau mày bức xúc buông vài lời cắt xéo cụt ngủn.

“Tao bảo bố mày mua lấy mấy cái bẫy mà lên ruộng đánh chuột. Ổng lải nhải từ sáng tới giờ đấy.”

Dương Thanh Tuyết chớp chớp mắt hít sâu thở đều tìm lại vùng tâm trạng bình tĩnh nhất.

“Vâng.”

Sự bất lực dồn lên đôi mắt, Dương Thanh Tuyết biết rằng cô không thể khóc. Cố gắng mỉm cười, Thanh Tuyết tắt bếp, cẩn thận đổ thịt kho chua ngọt ra một cái bát tô nhỏ. Cô vui vẻ nhặt bát đũa bỏ xuống mâm cơm.

“Mẹ để rau đấy, con làm nốt cho.”

Bà Hoa bốc vội bốc vàng chỗ rau bỏ vào túi rác. Rồi bà cầm phắt cái rổ rau, đứng bật dậy.

“Thôi thôi, để tôi làm. Để chị mân thì biết đến bao giờ mới được ăn cơm.”

Dương Thanh Tuyết chỉ biết im lặng đứng ré vào một góc. Sau vài phút, cô đứa mắt nhìn bát rau xanh nóng hổi được đặt xuống mâm. Ráng cười thật tươi, Dương Thanh Tuyết lại réo lên với chất giọng trong trẻo vui vẻ.

“Ăn cơm thôi!”

Một nhà ba người ngồi trên ghế, tay cầm bát tay cầm đũa, gắp thức ăn trên bàn. Dương Thanh Tuyết vừa gắp miếng thịt, bỏ vào miệng chưa kịp nhai thì Dương Bảo Trung mang chất giọng tông thấp cứ dập đều đều lên mâm cơm.

“Người ta thì có trăm công ngàn việc phải lo. Nhà thì còn biết bao nhiêu là nợ. Tất cả chất hết lên đầu tao. Mới sáng sớm mở mắt, mẹ mày đã kêu tao đi mua bẫy rồi. Đầu giờ chiều lại réo thêm lần nữa. Tao đã không thèm bảo gì rồi. Vừa nãy lại giục nữa. Tao điên tiết lên, tao nói cho vài câu.”

Nguyên một tràng chữ dài trút xuống mâm cơm khiến mọi thứ trở nên nặng trĩu. Dương Thanh Tuyết im lặng cầm đôi chắc đôi đũa, trong bụng rầu rĩ thầm nghĩ:

“Lại một bữa cơm... không ngon nữa rồi.”

Trong khi cái điệp khúc “lại... nữa” đang vang lên trong đầu Dương Thanh Tuyết. Dương Bảo Trung cắm “cạch” đầu đũa xuống mâm. Sau khi so đũa đúng ý, ông vừa gắp thức ăn, vừa nhai cơm, vừa càu nhàu nhăn nhó.

“Muốn mua thì cũng phải có tiền chứ. Giờ mà đi vay thì ai cho vay?”

“Lại vay...”

Dương Thanh Tuyết lại nghĩ lời phản biện, nhưng vẫn chỉ là nghĩ thôi, nghĩ mà không thể ăn nổi. Bàn tay cô vẫn gắp thức ăn, đôi tai cô cưỡng ép tiếp nhận dòng âm thanh vẫn đang truyền tới.

“Tiền thì không có mà mẹ mày cứ làm như đại gia ý. Xin phát là phải tòi ra ngay.”

Bà Hoa không im lặng thêm được nữa, bà bất bình lớn giọng bật lại ông Dương.

“Muốn có tiền thì ông phải đi làm mới có chứ. Tối đến thì thức tới tận một, hai giờ đêm. Xong ngủ tới tận mười một mười hai giờ trưa mới chịu dậy. Thế thì tiền ở đâu ra, trên trời rơi xuống cho ông à?”

Như bị động đến lòng tự ái, Dương Bảo Trung trừng mắt tức giận gầm lên như một con hổ rừng.

“Mày ở cái nhà này mày đã làm được cái gì cho cái nhà này chưa. Bao nhiêu năm qua tao đi làm vất vả, mấy nay tao ốm tao nằm được vài hôm. Mày ganh với cả người ốm à?”

Bà Hoa tức giận đặt mạnh bát cơm xuống bàn, vùng vằng ném đôi đũa vào mâm cơm.

“Ông ốm cái kiểu gì mà ốm từ tháng này qua tháng khác hết bao nhiêu năm nay thế hả. Có cái bẫy đánh chuột thôi mà ông cũng phải làu bà làu bàu. Không mua được thì thôi, để người khác mua.”

Dương Bảo Trung nổi giận, ông gào lên như con ngựa bất kham, tay vẫn cầm khư khư cái bát.

“Mày đập bát đập đũa cơ à... thích thái độ đấy hả. Mày thích thái độ thì mày cút ra khỏi nhà tao mà thái độ. Thích đập phá cái gì ở ngoài đấy thì đập phá.”

Dương Thanh Tuyết miễn cảm với mọi thứ, cô trầm mặt cứ gắp rồi lại ăn. Chẳng mảy may quan tâm gì cả, cô biến thành một pho tượng đồng đá, chẳng còn thứ gì có thể đả động đến cô.

“Lại cãi nhau như thế nữa rồi.”

Bữa cơm bất ổn cứ thế ầm ầm chạy qua, cho tới khi Dương Thanh Tuyết đi rửa bát.

“Nhớ Thanh Phạm quá. Rửa bát xong rồi lên nhắn tin xem ảnh đang làm gì mới được.”

Lạch cạch xếp gọn bát đũa lên giá, Dương Thanh Tuyết chạy vèo lên phòng. Chôm lấy cái điện thoại, cô nằm dài trên giường.

“Ôi trời ơi, có phải mình vô tâm quá rồi không.”

◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌

[NỘI DUNG TIN NHẮN TRÊN MESSENGER]

Thanh Phạm: “Em về nhà chưa?”

“Lúc nào về thì nhắn cho anh.”

“Em đang làm gì đấy.”

”Về chưa?”

“Em bận gì à, sao không nhắn cho anh.”

“Bảy giờ rồi, nhớ ăn cơm tối đấy. Có gì thì nhắn tin cho anh.”

“Em đâu rồi? Sao vẫn chưa onl thế.”

Tuyết Dương: “Em xin lỗi, hồi chiều nay em về. Bận việc quá nên không onl.”

(...)

Thanh Phạm: Thế đã ăn cơm chưa. Mau đi ăn cơm đi.

(...)

[NỘI DUNG TIN NHẮN TRÊN MESSENGER]

◌⑅⃝●♡⋆♡LOVE♡⋆♡●⑅⃝◌

Dương Thanh Tuyết nằm ngửa ra giường, cô cầm chiếc điện thoại giơ lên trước mặt mình. Chợt cô thấy trong lòng buồn thảm, tự lẩm nhẩm một mình.

“Anh ấy quan tâm mình như vậy. Thế mà mình lại...”

Nhắn tin một hồi lâu, Dương Thanh Tuyết mệt mỏi ngủ thϊếp đi. Thế là một ngày bình thường lại trôi qua, một ngày mới lại bắt đầu.

。。。