Chương 7.2: Bạn gái cũ của chồng

Hoang mang giống như một ngọn núi cao từ tận đáy lòng, Thời Hạ không hiểu tại sao anh ta lại phải nói dối, cô hoảng sợ không quan tâm tới thời gian, cũng không biết đã qua bao lâu mới thấy chiếc Audi rẽ vào khu biệt thự vườn ngập nước duy nhất trong thành phố.

Có thể do bên A của dự án đang sống ở đây, cho nên anh ta mới vội vàng tới đây bàn chuyện làm ăn.

Thời Hạ nghĩ như vậy, liền cảm thấy lý do mình tìm cho đối phương thật khập khiễng và nực cười, khi ra ngoài chỉ mang theo điện thoại di động, không quay lại công ty lấy tài liệu. Hạng mục như thế nào mà đêm hôm lại tới nhà đối phương bàn chuyện làm ăn, hơn nữa còn đi một mình.

Bên trong có vẻ như đang tổ chức tiệc, xe hơi sang trọng ra vào thường xuyên, bảo vệ cổng căn bản không có thời gian để kiểm tra từng phương tiện một, sợ làm mất lòng mọi người cho nên đều cho xe đi qua.

Thời Hạ thậm chí còn ngồi trong taxi, nhưng vẫn có thể dễ dàng theo vào, người lái xe bên cạnh vừa lau mồ hôi vừa lẩm bẩm kêu cô nhanh chóng xuống xe. Nếu chẳng may có tai nạn va chạm gì, anh ta có tán gia bại sản cũng không đền nổi.

Thấy cô có thai, anh ta chủ động tính thêm tiền vé, miễn cưỡng đưa cô đi tiếp một đoạn.

Sau khi xuống xe, Thời Hạ theo bản năng đi về hướng dòng xe cộ.

Khi cô nhìn thấy căn biệt thự sang trọng nhất, trước cổng rào sắt màu đen có tiếng ồn ào, bóng lưng mảnh khảnh của Triệu Thanh Nghiêu đặc biệt dễ thấy, cô vội vàng chạy tới thì thấy một nhân viên bảo vệ đang dẫn Triệu Thanh Nghiêu vào trong.

Cảnh tượng hỗn loạn, không ít người, cả nam cả nữ trong trang phục của Trung Quốc đang nhỏ giọng bàn tán, Thời Hạ cẩn thận tránh tầm mắt của nhân viên bảo vệ bước lên bãi cỏ. May mà ở đây vừa trải qua một hồi hỗn loạn, mọi người xung quanh cũng không có tâm trạng để ý đến cô.

Sảnh vào vừa cao lại vừa uy nghiêm, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ chiếu lên sàn đá cẩm thạch trơn bóng sáng như tuyết, Thời Hạ men dọc theo hành lang hòng che giấu bản thân, khi đi qua khu vực nghỉ ngơi, cô nhìn thấy một bể bơi hình tròn ngoài trời rất lớn.

Mặt nước lấp lánh ánh bạc, một cơn gió thổi qua mang theo hơi nước, khi cô nhìn rõ tình hình, đồng tử đột nhiên co rút lại, cả người như hóa đá.

“Tiểu Điềm.” Phía trước Triệu Thanh Nghiêu quỳ một gối xuống, ôm Lâm Tiểu Điềm vào lòng: “Là anh đây, Tiểu Điềm.”

Lâm Tiểu Điềm ở trong vòng tay của anh ta, nâng nửa khuôn mặt sưng tấy lên, dấu tay đỏ tươi đặc biệt rõ ràng.

"Thanh Nghiêu..." Lâm Tiểu Điềm bật khóc: "Mau đưa em đi, Thanh Nghiêu."

Hô hấp như nghẹn lại, trong lòng Thời Hạ bỗng trở nên trống rỗng.

Nhiều năm trước, khi cô còn học trung học, cô đã gặp người phụ nữ này ở trường.

Người phụ nữ này là thanh mai trúc mã của Triệu Thanh Nghiêu. Cũng là chính trước khi kết hôn, mẹ chồng đã từng nói cho cô biết, cô ta với Triệu thanh Nghiêu đã yêu nhau được chín năm, sau đó vô cớ chia tay không lý do.

Thời Hạ mở to mắt, nhìn thấy Triệu Thanh Nghiêu giơ tay lên, từ từ cài mái tóc dài rối bù của Lâm Tiểu Điềm ra sau tai. Cô nghe thấy giọng anh ta cố nén đau đớn: "Anh xin lỗi, Tiểu Điềm."

Anh xin lỗi, Tiểu Điềm.

Thời Hạ cảm thấy mình như hóa đá, bị gió thổi một chút lập tức vỡ tan tành. Chồng cô thì thầm âu yếm người phụ nữ khác trước mặt mọi người, hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của cô.

Còn cô thì sao? Cô là cái gì?

Thời Hạ cúi đầu, mờ mịt nhìn phần bụng đã hơi nhô ra của mình, tay chân không khống chế được mà phát run.