Chương 10.2: Người tốt trong lòng thầm nghĩ muốn lập tức ôm cô vào trong lòng, sau đó dùng dươиɠ ѵậŧ không ngừng phát tiết mà đâm vào

Đêm càng lúc càng khuya, xung quanh có sương lạnh, Thời Hạ kéo chặt áo khoác, cố gắng khiến bản thân không quá chật vật, từ chối lòng tốt của Trần Tự.

"Tôi nhớ nhà của cô ở khu Lệ Loan."

Trần Tự mở cửa xe, anh mặc trên người một chiếc áo len hở cổ, tay áo dài được sắn lên, trông cực kỳ đẹp, anh đi tới trước người Thời Hạ: "Lên xe đi, dù sao tôi cũng đã cứu cô, tôi đưa cô về."

Thời Hạ không nhịn được, thường xuyên nhìn về phía sau, cô muốn đợi một chút. Triệu Thanh Nghiêu nhất định sẽ đuổi theo tìm cô, giải thích với cô tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay, về chuyện giữa anh ta và Lâm Tiểu Điềm.

"Chỗ này cũng không có xe buýt, xe taxi cũng rất ít khi đến đây."

Trần Tự khẽ cau mày, lông mày sắc bén khẽ giãn ra, rồi lại cau mày, ánh mắt giống như tia sáng lạnh lẽo sắc bén nhất trên lưỡi dao, chỉ cần vô ý một chút, sẽ khiến người khác bị thương.

Thời Hạ thấy anh có chút không vui, khi không vui trông người này rất đáng sợ.

Thời Hạ suy nghĩ một chút, nhà cô cũng không ở gần đây, hơn nữa cô còn đang mang thai. Từ góc độ của một cảnh sát, hành vi của cô quả thực không phù hợp.

Thời Hạ nói cảm ơn anh, đi tới kéo cửa ở chỗ ghế sau, bị anh nhắc nhở: "Ngồi ở phía trước, tôi không muốn làm tài xế."

Thời Hạ luôn miệng nói cảm ơn, tới khi quay đầu lại hình như cô nhìn thấy Triệu Thanh Nghiêu đang chạy ra khỏi góc, trong xe vang lên một tiếng, Trần Tự đập ngón tay lên vô lăng để thúc giục cô: "Ngồi xuống."

Bây giờ quay lại gặp chuyện không hay giữa anh ta và Lâm Tiểu Điềm, dù sao cũng chỉ là gãy xương sườn không chết được người, Thời Hạ rất đau lòng, quyết định về nhà trước.

"Không tốt."

Trần Tự lái xe ra khỏi trang viên hoa hồng, dừng xe lại bên đường, đọc tin nhắn trên điện thoại nghiêm túc nói: "Tối nay tôi có nhiệm vụ gấp, không có thời gian đưa cô về. Tôi sẽ đưa cô đến khu phố thương mại gần nhất. Cô có thể tự đi taxi về."

Thời Hạ có chút khó xử nói: "Tôi không mang theo tiền."

Liếc nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, Trần Tự phát hiện có gì đó không bình thường: "Cô không mang theo điện thoại di động?"

Thời Hạ gật đầu.

"Tôi sẽ đưa cô đến một khách sạn gần đó."

Việc đàn ông đưa phụ nữ vào khách sạn rất dễ khiến người khác có suy nghĩ khác. Để tránh cho cô không suy nghĩ linh tinh, Trần Tự giải thích: "Sau khi đặt phòng cho cô tôi sẽ lập tức rời đi. Cô không có căn cước cũng không sao, chỉ cần đọc số căn cước của cô, cùng với chứng nhận cảnh sát của tôi có thể đảm bảo."

Mỗi một lời đều vô cùng rõ ràng, Thời Hạ chỉ có thể tiếp nhận sự sắp xếp này, cảm kích nói: "Cảm ơn cảnh sát Trần, anh là người tốt nhất mà tôi từng gặp."

Mặt Thời Hạ có chút đỏ lên, cô là người có tính cách nhũn nhát, khi khen người khác cũng khô khan như vậy.

Cảnh sát tốt bụng họ Trần nhìn thẳng về phía trước, du͙© vọиɠ trong người đang hừng hực, dữ tợn mà bá đạo, cơn lũ dữ sắp nhấn chìm anh.

Cô không biết, trong lòng người tốt kia vẫn luôn thầm nghĩ muốn ôm cô vào trong lòng, sau đó đem dươиɠ ѵậŧ của mình không ngừng phát tiết mà đâm vào.