Chương 13.1: Tại sao Lâm Tiểu Điềm lại ở nhà?

Khi Thời Hạ rời khách sạn, cô vẫn còn đau lòng về tiền phòng, cô bắt taxi về nhà, bước ra khỏi thang máy chung cư, lúc này mới phát hiện cửa nhà đang mở.

"Em làm anh lo chết đi được."

Triệu Thanh Nghiêu cả đêm không ngủ, sắc mặt âm trầm ảm đạm, gãy hai cái xương sườn nhưng anh ta nhất quyết không đi bệnh viện, thấy Thời Hạ trở về, liền lảo đảo đi tới: "Tối qua em đã đi đâu? Di động tắt máy, không về nhà, anh tới cục cảnh sát trình báo nhưng không được thụ lý."

Thời Hạ vội vàng đỡ lấy anh ta, bởi vì toàn bộ sức nặng của người đàn ông đều đổ dồn lên bả vai, cô bước đi loạng choạng: "Anh không đi bệnh viện? Anh điên rồi, sắc mặt khó coi như vậy còn không đi bệnh viện?"

Triệu Thanh Nghiêu đau tới mức ho khan một tiếng: "Em không ở nhà, không nhìn thấy em đâu, anh lo lắng."

Cảm giác bị vợ mình bỏ rơi thật khó chịu, Thời Hạ vẫn nhớ như in chuyện xảy ra với anh ta đêm qua, cô im lặng, lấy chiếc điện thoại trong túi quần ra gọi điện thoại cho cấp cứu.

“Thanh Nghiêu.” Một giọng nữ từ ngoài cửa vang lên: “Có người trở về sao?”

Cổ tay run lên, khó có thể cầm vững điện thoại, Thời Hạ nhìn thấy Lâm Tiểu Điềm đi dép lê của mình đứng ở cửa, hai mắt đỏ hoe, quay đầu hỏi Triệu Thanh Nghiêu: "Sao cô ấy lại ở nhà?"

Triệu Thanh Nghiêu hơi cúi người, mỗi một lần hít thở đều khiến anh ta cảm thấy đau đớn vô cùng, trông anh ta cực kỳ chật vật, hoảng sợ tránh tầm mắt của Thời Hạ: "Hạ Hạ, cô ấy không có nơi nào để đi."

Thời Hạ thực sự muốn xông vào nhà túm tóc Lâm Tiểu Điềm lôi ra ngoài, nhưng cô đành phải nhịn xuống, lúc này, cô dường như càng ghét Triệu Thanh Nghiêu hơn. Nếu không phải anh ta mềm lòng ngầm đồng ý, Lâm Tiểu Điềm đã không xuất hiện ở nhà của cô.

“Anh đi bệnh viện trước đi.” Thời Hạ vô cùng ủy khuất: “Có việc gì đợi đi gặp bác sĩ sẽ nói sau.”

Cả người cô cứng đờ, đầu óc mê man, đỡ Triệu Thanh Nghiêu ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, chờ xe cấp cứu đến, thấy y tá khiêng cáng đi vào liền đi theo họ đến tận bệnh viện.

Lâm Tiểu Điềm cũng ở đó.

Sau khi chụp CT, xương sườn của Triệu Thanh Nghiêu bị gãy, nhưng may mắn thay lá lách không bị tổn thương, bác sĩ đang cố định phần xương bại gãy bằng đai đeo ngực.

Khi Thời Hạ đi ra khỏi phòng bệnh, lấy điện thoại di động của Triệu Thanh Nghiêu và gọi điện cho thím Đường, nhờ bà ấy nấu một ít xương hầm, gửi đến bệnh viện, cánh tay đột nhiên bị một người vỗ vào.

Cô quay đầu lại, bắt gặp khuôn mặt mê người của Lâm Tiểu Điềm, lạnh lùng hỏi: "Làm gì vậy?"

Lâm Tiểu Điềm nói: "Tôi muốn cùng cô nói chuyện."

"Tôi và cô căn bản không có chuyện gì để nói."

Thời Hạ cảm thấy sở dĩ Lâm Tiểu Điềm đứng trước mặt mình cũng đúng lý hợp tình, mọi lỗi lầm đều là do Triệu Thanh Nghiêu, nói: “Chuyện của hai người tôi sẽ trực tiếp hỏi anh ấy, hiện giờ mời cô lập tức đi cho."

"Tính tình của tôi không tốt, anh ấy vẫn luôn bao dung với tôi. Nếu tôi không chủ động từ bỏ, không có người phụ nữ nào có thể chia cắt chúng tôi."

Lâm Tiểu Điềm đi về phía phòng bệnh, khi cô ta đi ngang qua người Thời Hạ bèn nói một câu: "Anh ấy không yêu cô."