Chương 10

Không cần nói thêm gì nữa, mặc dù người hắn chưa chết, nhưng trái tim hắn đã chết rồi. Lan Dịch Hoan cảm thấy, trên đời này hẳn không yêu cầu một người đã chết phải giữ đúng lễ nghĩa.

Vì vậy, mặc dù cảm nhận được sự lạnh lùng của Thái tử, nhưng hắn cảm thấy vòng tay của đối phương rất thoải mái, nên hắn cứ nằm yên. Mọi người đều biết hắn không ngất, nhưng hắn không muốn nói chuyện, thì sẽ không nói.

Dù sao nếu không hài lòng, có thể gϊếŧ hắn, đó là điều hắn cầu mong.

Bây giờ hắn chỉ muốn nằm yên, mặc kệ mọi thứ khác.

Lan Dịch Trăn biết rõ mọi việc, vừa rồi y liếc mắt một cái liền nhìn ra Lan Dịch Hoan còn tỉnh, cho rằng hắn giả vờ để mọi người lo lắng, liền vạch trần đứa trẻ lòng dạ hẹp hòi này.

Chỉ là không nghĩ tới, tiểu gia hỏa cả người ướt dầm dề dựa vào lòng y, không hề có chút lo lắng, chỉ mở mắt liếc nhìn, sau rồi tìm tư thể thoải mái trong lòng y, một lần nữa nhắm mắt.

—Thái độ kiêu ngạo rõ ràng.

"..."

Lan Dịch Trăn: "Này."

Lan Dịch Hoan nghiêng đầu, giơ tay che đi tia nắng chiếu vào mặt, mê man nói một câu: "Ta mệt."

Rất nhiều năm sau, Lan Dịch Trăn đều không thể nào quên được cảnh tượng lúc này cùng với hai chữ đó của hắn.

Thực ra, lúc ấy y không biết bản thân mình sẽ ghi nhớ lâu như vậy, chỉ là nhìn thấy đứa trẻ này cuộn tròn trong lòng mình, y lại có cảm giác quen thuộc không thể giải thích, giống như có một cái gai đâm sâu vào tim y, nỗi đau vẫn ở đó nhưng cái gai nhọn lại không thấy đâu.

Y không thể nghĩ ra tại sao lại như vậy, giống như không thể tìm thấy một bông hoa đã héo úa trong mùa xuân tháng ba.

"Điện hạ."

Người hầu bên cạnh nhẹ nhàng gọi y, gọi lại Lan Dịch Trăn đang thất thần: "Quý phi nương nương tới."

Thời điểm Lan Dịch Trăn đến đây, đã lệnh người đem tình huống ở đây báo với Tề Quý phi - mẹ của Thất Hoàng tử và Quan Lệ phi - mẹ của Bát Hoàng tử.

Cung Lâm Hoa nằm gần đây, Tề Quý phi đến nhanh hơn một chút.

Bà tuy rằng là Quý phi, thứ mẫu của Thái tử, nhưng Lan Dịch Lan có quyền giám quốc*, bất đồng với các Hoàng tử khác, Tề Quý phi thấy y liền cúi người hành lễ.

*giám quốc: giám trong giám sát, quốc trong quốc gia

Lan Dịch Trăn khẽ gật đầu, nói: "Tề mẫu xin đứng dậy. Vừa rồi Thất đệ và Bát đệ đánh nhau, Thất đệ rơi xuống nước, cô đã thông báo cho hai vị mẫu phi. Quan mẫu phi vẫn chưa đến. Việc này xử lý thế nào, cũng phải nghe ý kiến của hai người.”

Nhìn thấy Tề Quý phi, mấy thư đồng của Lan Dịch Hoan không nhịn được, cáo trạng: "Nương nương, sáng nay Thất Điện hạ đi học cùng bọn ta, là Bát Điện hạ đem người đến khıêυ khí©h trước, Thất Điện hạ chưa từng động thủ, Tề Thì liền đẩy hắn xuống nước."

Bị chỉ ra là đầu sỏ gây tội, Tề Thì hoảng loạn, quỳ xuống giải thích: "Cô mẫu, lúc đó cháu không đẩy mạnh, cháu chỉ khẽ chạm vào Thất điện hạ, hắn liền ngã, hắn giả vờ ngất thôi!”

Tề Quý phi không ngờ chuyện này còn liên luỵ đến Tề Thì, đây là đứa cháu trai mà bà yêu thương, nay lại đυ.ng đến Thái tử, khiến bà hơi cau mày.

Trong chốc lát, Kỳ Quý phi đã nghĩ ra cách xử lý việc này, trước nói với Lan Dịch Trân: “Xin Thái tử điện hạ thả Hoan nhi xuống trước, đứa trẻ này không hiểu chuyện, làm phiền điện hạ.”

Bà sai nội thị cạnh mình sang tiếp Lan Dịch Hoan, Tề Quý phi là thân mẫu Lan Dịch Hoan, bà muốn người, Lan Dịch Trăn liền buông lỏng tay.