Chương 11

Lan Dịch Hoan cảm nhận được bản thân được truyền sang, nội thị kia trên người thoang thoảng mùi trầm hương, là hương liệu dùng trong Lâm Hoa Cung của Tề Quý phi, cũng là mùi hương quen thuộc với hắn từ nhỏ.

Nhất thời trong lòng hắn cảm thấy bi phẫn, thầm nghĩ ông trời sao có thể thiếu đạo đức như vậy, ước nguyện của hắn không thực hiện được đã đành giờ muốn chết cũng không xong. Ngay cả khi được che trong lòng Thái tử, không nhúc nhích nằm im cũng bị người kéo lên!

Lan Dịch Hoan vốn nghĩ mình đã rất bình thản, nhưng sự bi thương và phẫn uất này khiến lòng hắn dấy lên những làn sóng cuồn cuộn, khí huyết trong ngực trào dâng.

Tề Quý phi đi tới nhìn Lan Dịch Hoan một cái, thấy hắn mở mắt, trừ quần áo ướt ra thì không có vẻ gì nghiêm trọng, lại không chịu dậy, bà tức giận.

Bà dùng ngón tay có bảo vệ móng tay chọc vào trán Lan Dịch Hoan, trách mắng: "Ngươi! Tại sao không bất tỉnh tiếp đi? Quậy phá mà không biết chọn lúc, bao nhiêu người lo lắng cho ngươi, ngươi còn giả vờ!”

Tề Quý phi trong lòng chỉ muốn giảm bớt tội cho Tề Thì, rốt cuộc thì tấn công Hoàng tử chuyện này không nhỏ. Tề Thì là con trai trưởng Tề gia, không thể vì chuyện này chặt đứt tiền đồ, lại không chú ý đến sự khác thường của Lan Dịch Hoan.

Bà lập tức quy kết sự việc vừa rồi là trò đùa của Lan Dịch Hoan: “Còn nhỏ mà không biết học tốt, chẳng bằng một nửa sự hiểu chuyện của ngũ ca ngươi, mau dậy đi!”

Nói rồi, Tề Quý phi liền bảo nội thị đang ôm Lan Dịch Hoan thả hắn xuống: "Thái tử Điện hạ còn ở đây, ngươi như vậy còn ra thể thống gì."

Lan Dịch Hoan được đặt xuống đất, loạng choạng một chút mới đứng vững.

Tề Quý phi nói:" Thì Nhi, ngươi cũng qua đây. Cho dù ban nãy ngươi nói ngươi không dùng sức, Hoan Nhi cố tình ngã, chung quy vẫn là ngươi muốn đẩy hắn, có đúng không?"

Việc muốn đẩy hắn và việc đẩy hắn ngã xuống sông suýt chết đuối hoàn toàn là hai tội danh khác nhau. Tề Thì cũng không ngốc, vội vàng quỳ xuống nói: "Đúng vậy, cháu có lỗi, cháu sau này sẽ không dám hỗn xược với Thất điện hạ nữa, xin nương nương trách phạt!’

Tề Quý phi quay sang nói với Lan Dịch Trăn: "Thái tử điện hạ, vì hai đứa trẻ đều có lỗi, bản cung cho rằng nên phạt chúng chép mỗi người mười lần "Đạo Đức Kinh" tại Phật đường, những người khác tham gia đánh nhau thì chép mỗi người năm lần.”

Lan Dịch Trăn lạnh lùng nói: “Vừa rồi chỉ nghe thấy Thì công tử nói, cô còn chưa nghe thấy Thất đệ nói gì.”

Trong lòng Tề Quý phi đối với Lan Dịch Hoan thập phần bực bội, Tề gia cùng Hoàng hậu luôn ở hai đảng đối lập, hôm nay việc này rơi vào tay Thái tử vốn là điều phiền toái. Lan Dịch Hoan không biết đang cứng đầu chuyện gì, rõ ràng thuận theo lời bà nói một câu là xong chuyện, mà hắn lại cứ im lặng không nói.

Đứa nhỏ này vẫn luôn nghe lời bà, hôm nay rốt cuộc là làm sao!

Ngữ khí của Tề Quý phi thêm phần nghiêm khắc, bà đè bả vai Lan Dịch Hoan, gần như ra lệnh: "Hoan Nhi, bổn cung thường ngày dạy ngươi thế nào? Thì Nhi đã quỳ xuống, ngươi còn định thế nào? Còn không mau nhận sai!"

Tay bà rất mềm mại, đặt trên vai Lan Dịch Hoan nhưng lại nặng như nghìn cân, trên người mang theo mùi hương nhẹ nhàng, lan tỏa vào mũi, lại khiến Lan Dịch Hoan cảm thấy ngực càng thêm bức bối, có chút muốn nôn.

Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên.

Tề Quý phi chạm vào ánh mắt của Lan Dịch Hoan, đột nhiên có chút cảm giác sợ hãi, tay không khỏi buông lỏng ra chút: "Ngươi..."

Chỉ nghe Lan Dịch Hoan nói từng chữ: "Là Tề Thì đẩy ta."

Từ lúc rơi xuống nước đến giờ, đây là câu đầu tiên mà hắn mở miệng nói ra.

Tề Quý phi nhíu mày, trong lòng đã bắt đầu bực bội, vừa định nói, Lan Dịch Hoan bỗng nhiên "ọe" một tiếng, phun ra một ngụm máu.

Máu tươi phun đầy thân mình Tề Quý phi.

Bà hoảng sợ mở to hai mắt, xuyên qua làn máu, nhìn thấy nhi tử của mình lảo đảo ngã ngửa, chân chính hôn mê.