Chương 12

Đời trước, thời điểm Lan Dịch Hoan chết trong lòng vẫn luôn nghẹn nỗi buồn bực, không có chỗ phát tiết. Vừa rồi phun ra ngụm máu kia, vừa hay giải toả được khí tích tụ trong ngực.

Nhưng trong mắt những người không rõ nội tình, đây quả là một cảnh tượng thảm khốc và kinh hoàng.

—Tề Quý phi thế mà đem Thất Hoàng tử mắng đến hộc máu!

Máu đỏ sẫm đen và bắn tung tóe lên tay và sườn mặt Tề quý phi, khiến khuôn mặt xinh đẹp của bà trở nên giống như ma quỷ.

Tề Quý phi trơ mắt nhìn Lan Dịch Hoan ngã xuống trước mặt mình, chưa biết sống chết. Bà thậm chí không kịp phản ứng rối cuộc xảy ra chuyện gì, bàn tay che trước ngực, miệng hơi hé, một chữ đều không nói nên lời.

Giữa bầu không khí im ắng, Lan Dịch Trăn là người phản ứng nhanh nhất. Y sải bước tiến đến, kiểm tra hơi thở của Lan Dịch Hoan, sau đó ôm hắn lên và trầm giọng nói: "Còn không đi truyền thái y!”

Lời Thái tử vừa dứt, mọi người như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng sôi nổi.

Tiếng truyền gọi thái y, tiếng nâng kiệu, tiếng lấy áo choàng vang vọng khắp nơi, mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Thấy tình cảnh hỗn loạn, một cung nữ chu đáo đã nhanh chóng mang đến một chiếc ghế cho Tề Quý Phi. Tề Quý phi lúc này mới cảm thấy được, đôi chân của mình đã mềm nhũn, lớp áσ ɭóŧ bên trong ướt đẫm mồ hôi vì hoảng sợ.

Bà thậm chí còn quên lau vết máu trên người, cung nữ đưa cho một chiếc khăn tay, bà liền gắt gao nắm chặt.

Tề Quý phi không thích Lan Dịch Hoan, nhưng thế nào cũng là hài tử được mình nuôi nấng từ nhỏ, vậy mà bị bà nói mấy câu mà phun ra máu, thậm chí còn ngã xuống trước mặt bà. Chuyện này quá mức chấn động, khiến bà bây giờ vẫn chưa thể phục hồi tinh thần.

"Ta còn chưa nói cái gì cả."

Tề Quý phi lẩm bẩm: "Ta...Bổn cung, bổn cung chỉ muốn hắn nhận sai thôi mà."

Đến lúc này, mẹ đẻ của Bát hoàng tử, mới từ một cung điện xa xa khoan thai bước đến.

Nàng dọc đường đã nghe nói về việc bên này, thấy nhi tử của mình không có trở ngại, liền nhẹ nhõm thở dài một hơi, lại có tâm tình quản chuyện người khác.

Quan Lệ phi nói: "Tề phi tỷ tỷ, không phải muội muội nói nhiều, mà người làm nương như tỷ cũng thật sơ sót! Thất Điện hạ mới từng ấy tuổi, lại phun ra máu, trên người nhất định có vấn đề gì đó, tỷ tỷ cái này cũng không biết? Thậm chí còn dùng lời nói kích động thằng bé!”

Tề Quý phi trong lòng có chút áy náy, lại có chút tức giận, bỗng nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Quan Lệ phi, ngươi nếu có lòng thì hãy tự quản tốt nhi tử của mình! Nếu không phải bởi hắn, hôm nay đã không xảy ra sự tình thế này."

Quan Lệ Phi liền tát Bát hoàng tử một cái, nhưng lực tay đánh xuống người con trai không hề mạnh: "Hồng Nhi, nghe thấy chưa? Phi Tần Tề nói con đấy, sau này không được gây chuyện ở khắp mọi nơi.”

Vừa rồi nhìn thấy Lan Dịch Hoan ngã xuống nước Bát hoàng tử đã trở nên im lặng. Khác hẳn với vẻ vênh váo khi đi gây chuyện, cậu ta ủ rũ đứng sang một bên, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lan Dịch Hân, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lúc này Bát Hoàng tử mới lẩm bẩm: "Là Tề Thì nói với ta...là Thất ca đánh nát nghiên mực, ta mới đến tìm hắn bồi thường. Ta cũng không muốn hắn ngã xuống nước, Tề Thì đẩy hắn...Ta còn muốn ngăn..."

Mấy chữ cuối cùng Lan Dịch Hồng nói tựa hồ nhỏ đến mức khó nghe thấy, Tề Thì bên cạnh nghe thấy lại cả kinh.