Chương 15

Đời trước là như thế, hắn một thân bệnh tật, như việc mất ngủ cùng một số bệnh trạng khác, lúc hắn lên ngôi mới thuyên giảm một chút. Cuối cùng cơ thể suy kiệt, vẫn không thể nào nghỉ ngơi thật tốt.

Bản thân Lan Dịch Hoan từng trên chiến trường đổ máu, nếu được lựa chọn, hắn thà bị người thọc mười đao cho thống khoái, so với tình cảnh thống khổ lúc đó còn thoải mái hơn.

Không nghĩ tới, sau khi trọng sinh, cơ thể vẫn như thế.

Lan Dịch Hoan không nhịn được cười khổ, cho dù hắn không phản kháng, tiếp tục sống lại một đời, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu.

Đang khi đầu còn đau, Lan Dịch Hoan đột nhiên thấy trước mắt xuất hiện một đạo ánh sáng.

Hắn dùng tay che trán, hơi híp mắt ngẩng đầu.

Chỉ thấy, giữa không trung xuất hiện một tấm ánh sánh nửa trong suốt, trên đó còn viết:

[Thất Điện hạ, xin chào. Hệ thống sinh tồn Hoàng gia luôn sẵn sàng phục vụ.]

Lan Dịch Hoan: "..."

Lan Dịch Hoan: "Cái gì?"

Cũng thật thần kỳ, theo lời nói của hắn, chữ viết trên quầng sáng phát sinh biến hoá.

[Ta là hệ thống, là cộng sự tái sinh của ngài.]

Sau một hồi hỏi đáp, Lan Dịch Hoan đại khái hiểu rõ đây là cái gì.

Hắn bởi lời thỉnh nguyện của vạn dân mà tái sinh, nhưng hắn kiếp trước dương thọ đã hết. Nếu không cứu kịp thời, vẫn không thoát khỏi vận mệnh phải chết. Thứ này gọi "Hệ thống sinh tồn Hoàng gia", là đồ vật đến giúp hắn thay đổi vận mệnh.

Theo lời hệ thống, từng người trong nhân sinh đều có có sứ mệnh khác nhau. Nếu muốn sống lâu, thì phải tận lực hoàn thành sứ mệnh của mình, tựa như con hát trên đài, chỉ có diễn thật tốt, suất diễn mới càng nhiều.

Tỷ như làm một Hoàng tử, phải có đủ sinh cơ, ở trong cung làm các hành động có lợi cho việc thượng vị, như ăn nhiều rau quả, bồi bổ cơ thể, tập cưỡi ngựa bắn cung, tăng cường vũ lực, đọc đủ loại kinh thư, đầy bụng âm mưu, đàn áp những người không cùng ý kiến.

Chỉ là nhìn đến những kí tự dày đặc trên quầng sáng, Lan Dịch Hoan thấy lòng mình càng thêm khó chịu.

[Hoàn thành tốt các hạng mục nhiệm vụ, đạt được phần thưởng "Trường mệnh vô ưu, bách bệnh toàn tiêu"*]

*Trường mệnh vô ưu, bách bệnh toàn tiêu: cả đời không ưu tư, phiền não, tất cả bệnh tật đều tiêu tan

"...Không cần, ta còn đang muốn tìm đường chết."

Lan Dịch Hoan lễ phép mỉm cười: "Đa tạ."

Như là bị hắn làm cho choáng váng, quầng sáng bỗng nhiên dừng lại, sau đó ánh sáng một trận dao động.

[Tất cả những điều bên trên đều là thật, có thể tự mình kiểm chứng.]

Lan Dịch Hoan chắp tay: "Không cần, cáo từ."

Hắn không phải không tin, chỉ là thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cái gì cũng không muốn làm, chết cũng lười chết, dứt khoát mặc kệ. Thế sự vô thường, nói không chừng ngày mai kinh thành sụp đổ, đem mọi người cùng chết.

Quầng sáng này tựa hồ cũng rất nghe lời, Lan Dịch Hoan nói "cáo từ", nó liền biến mất.

Nhưng trước khi quầng sáng hoàn toàn mờ đi, rơi ra thứ gì đó mềm mềm, rơi ngay vào lòng ngực Lan Dịch Hoan.

[Tặng ngài bản dùng thử "Gấu đầu giường" dành cho người mới, giúp ngài chống lại mọi cơn ác mộng.]

Sau khi hiển thị dòng chữ này, quầng sáng hoàn toàn biến mất.

Lan Dịch Hoan cúi đầu nhìn, kinh ngạc phát hiện hắn cư nhiên có thêm một con búp bê.

Không biết thứ này làm từ gì, có da lông màu nâu mềm mượt, đôi mắt tròn đen, miệng ba cánh, thân mình béo tròn, phía sau mông còn có một cái đuôi tròn nhỏ.

Thật sự giống một con gấu.

Lan Dịch Hoan cầm con gấu phát ngốc hồi lâu, nghĩ thầm, chuyện này cũng quá nực cười đi.

Bất quá cũng đã trọng sinh, dù có xảy ra điều gì hay việc gì kì lạ, cũng không phải không có khả năng.

Lan Dịch Hoan đem thân mình lùi về phía sau, một lần nữa quay lại giường, mệt mỏi nhắm mắt.

Gấu nhỏ bị hắn ném bên gối, hai mắt nhìn về phía trần nhà.

Một lát sau, Lan Dịch Hoan nhắm mắt lại, lật góc chăn lên, đắp lên cho gấu nhỏ.

Nó trông rất giống thật, có lẽ cũng sợ lạnh đi.