Chương 24

Thân thể Lan Dịch Trăn vừa động, liền phát hiện tay của Lan Dịch Hoan còn nắm ống quần mình.

Ngay từ đầu Lan Dịch Hoan hẳn là sợ kinh động đến y rồi bị đuổi đi, nên thân mình dựa vào chân ghế, chỉ lặng lẽ nắm lấy một góc quần của Lan Dịch Trăn.

Thẳng đến khi Lan Dịch Trăn xử lý xong công vụ, đẩy ghế về phía trước, Lan Dịch Hoan mới nghiêng người dựa vào chân y.

Bên chân Lan Dịch Trăn có vật nhỏ trói buộc không thể động đậy, y cong lưng đem tay Lan Dịch Hoan bẻ ra.

Kết quả mới dùng sức, đem Lan Dịch Hoan cách quần áo y một chút, vật nhỏ liền chu miệng, phát ra tiếng nức nở mơ hồ, giống như ngay lập tức sẽ khóc.

Lan Dịch Trăn buông lỏng tay, Lan Dịch Hoan liền hướng tay nắm lại ống quần, so với ban đầu còn nắm chặt hơn, không thể kéo ra.

"..."

Kỳ thực, Lan Dịch Hoan đang cố gắng đi vào giấc ngủ.

Nhưng chỗ ban đầu hắn nằm cùng Lan Dịch Trăn khoảng cách hơi xa, chỉ cần hắn xoay người, hệ thống ngay lập tức nhắc nhở: "Bởi khoảng cách quá xa, kết nối đã bị đứt", phiền đến mức không thể phiền hơn.

Sau vài lần trằn trọc, đã qua nửa đêm, ngày thứ nhất trọng sinh, giấc ngủ không yên đến mức Lan Dịch Hoan không tài nào chịu nổi, liền lúc Lan Dịch Trăn không chú ý, trộm chạy xuống đến cạnh y mà ngủ.

Lúc này, sự vất vả được đền đáp, hắn cảm nhận được giấc ngủ an ổn mà lâu nay không có.

Sau khi kết nối thành công, cả ác mộng và gấu nhỏ đều không xuất hiện, Lan Dịch Hoan đắm chìm trong giấc ngủ ngọt ngào và yên tĩnh, hoàn toàn thả lỏng nghỉ ngơi.

Tâm tình mệt mỏi được thả lỏng, thân thể như chưa bao giờ có được sự nhẹ nhàng thoải mái, phảng phất nỗi phẫn uất, nản lòng sau khi trọng sinh đã giảm đi chút ít cảm nhận được, một giấc ngủ tốt vô cùng quan trọng.

Thời điểm hắn đang thâm trầm ngủ, Lan Dịch Trăn tiến tới kéo tay hắn ra.

Lúc này, mộng ảnh chung quanh như hổ rình mồi xông tới, Lan Dịch Hoan bất mãn hừ hừ hai tiếng, cũng may Lan Dịch Trăn nhanh chóng buông tay ra.

Hắn trong lúc ngủ mơ hoàn toàn không biết cái gì, liền theo bản năng nắm chặt quần áo Lan Dịch Trăn, một lát sau vẫn không có cảm giác an toàn, liền dứt khoát ôm lấy cẳng chân y.

"..."

Thái tử Điện hạ tôn quý cúi đầu, nhìn tiểu đệ đang ôm chân mình như đang nhìn một vấn đề nan giải.

Nếu để Lan Dịch Hoan ôm như vậy, cả hai người đều không thể cử động. Nhưng nếu không để hắn ôm, hắn liền khóc.

Cũng không thể ngồi đây cả đêm đi?

Lan Dịch Trăn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, nói: "Người đâu, gọi Bùi Húc tới đây."

Lan Dịch Hoan thật sự quá mệt mỏi, chỉ cần Lan Dịch Trăn không rời đi, bất cứ động tĩnh gì cũng không thể gọi hắn dậy. Cho nên khi Bùi Húc một lần nữa vội vàng tiến vào, liền thấy Lan Dịch Hoan ôm chân Lan Dịch Trăn mà ngủ say, trên người còn bọc một tầng quần áo của Thái tử.

Bùi Húc: "...Điện hạ?"

Lan Dịch Trăn trầm mặc một hồi, ngón tay chỉ xuống dưới, chỉ chỉ Lan Dịch Hoan, nói: "Cái này, thử xem có lấy đi được hay không."

Bùi Húc đi tới thử túm lấy Lan Dịch Hoan. Lan Dịch Hoan trong lúc mơ màng cảm thấy có người muốn tách hắn ra khỏi giấc ngủ, biết rằng khóc có tác dụng, liền bất mãn mà rầm rì vài tiếng.

Hắn trong việc làm nũng chơi xấu người khác không thầy cũng tự hiểu, cái miệng nhỏ mím lại, cau mày, tuy rằng là biểu tình vô thức nhưng cũng hết sức đáng thương.

Bùi Húc một chút cũng không dám động.

Lan Dịch Trăn: "..."

Chủ tớ hai người nhìn nhau một lát, Lan Dịch Hoan nói: "Trước khi hắn đến tìm Cô, rốt cuộc đang làm cái gì?"