Chương 27

Trẻ con nơi ruộng đồng chạy tán loạn, nữ tử dịu dàng đưa nước và lương khô, giúp trượng phu lau mồ hôi trên trán, trên khuôn mặt của mọi người đều là vui vẻ, hạnh phúc sáng chói.

Khi đó Lan Dịch Hoan xem đến hâm mộ, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy, nếu bản thân hắn cũng có một gia đình như vậy, có sự chân thành mà tín nhiệm hắn, đối xử tốt với hắn, hắn nhất định sẽ tận tâm tận lực mà đối tốt với họ.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ, bước chân Lan Dịch Hoan không hề chậm lại, chiến trường ngay phía trước, vị tướng quân trẻ tuổi sẽ không vì một chút nhớ nhung mà dừng lại.

Bất quá một đời này, trời đất bao la, có lẽ hắn sẽ tìm được một chỗ dung thân.

Ngẫu nhiên ném gấu nhỏ bên gối lên rồi bắt lấy, Lan Dịch Hoan nghĩ, vậy cứ thử xem.

Sống cho ra sống.

"Hoan Nhi vẫn chưa trở về sao?"

Sáng sớm hôm sau, Tề Quý phi gọi cung nữ bên cạnh mình hôm qua lại hỏi, nghe được đáp án phủ định của cung nữ, trong lòng bà bỗng nhiên sinh ra chút bực bội.

Sự tình Thất Hoàng tử cùng Bát Hoàng tử đánh nhau bị Thái tử báo lên Hoàng hậu. Hoàng hậu liền phạt Tề Quý phi và Quan Lệ phi mỗi người nửa năm bổng lộc, còn phải chép kinh thư.

Các nàng ở địa vị cao lại có xuất thân phi tử, đương nhiên không cần sống dựa vào chút bạc cỏn con này, hình phạt này chính là nhằm vào thể diện, Tề Quý phi xưa nay không phục Hoàng hậu, thời điểm chép kinh cũng đầy bụng oán hận.

Nếu không phải đứa nhóc Lan Dịch Hoan hôm nay đột nhiên không nghe lời, sự tình căn bản sẽ không đến mức này. Chỉ nói hắn mấy câu, hắn lại tức giận đến hộc máu, người không biết còn tưởng bà là nương lại khắt khe với hài tử.

—Tuổi còn nhỏ mà tính tình lại kém như vậy, sau này trưởng thành sẽ như thế nào?

Bởi vì Tề Quý phi từng có tiền án, Hoàng hậu liền sai ma ma cạnh mình đến quan sát Tề Quý phi chép sách, để tránh bà tìm người viết thay. Ma ma này dầu muối không ăn, làm cho Tề Quý phi càng thêm tức giận, nghĩ thầm chờ Lan Dịch Hoan dưỡng bệnh trở về, thế nào cũng phải giáo huấn hắn thật tốt.

Rốt cuộc...Lan Dịch Hoan vẫn là do bà nuôi lớn, lại đạm bạc bỏ qua tình thương với hắn.

Tề Quý phi biết con trai nhỏ nhận biết giường của mình, hơn nữa lại không muốn rời xa bà, mỗi ngày buổi tối trước khi ngủ đều cho người đem Lan Dịch Hoan xuống, hắn đều ủ rũ không muốn đi, thế nào cũng muốn quấn lấy bà chơi một hồi.

Có đôi khi Tề Quý phi mất kiên nhẫn, có khả năng sẽ mắng mỏ hắn, lại xụ mặt dỗ hắn rời đi. Nhưng Lan Dịch Hoan nhớ ăn không nhớ đánh, ngày hôm sau vẫn sẽ tươi cười với bà.

Đứa nhỏ này trời sinh lưu luyến gia đình, không mang thù, cho nên không có khả năng ở lâu chỗ Thái tử.

Ngoài ra, Lan Dịch Trăn kia tính tình lạnh như băng sương, Lan Dịch Hoan ở đó nửa ngày, Lan Dịch Trăn bị đứa nhỏ này làm phiền, cũng sẽ không để hắn ở lại.

Căn cứ vào phán đoán này, Tề Quý phi chắc chắn cho rằng trễ nhất là ngay sáng hôm sau, Lan Dịch Hoan sẽ trở lại.

Nhưng không ai ngờ, cho tới bây giờ, không chỉ Lan Dịch Hoan chưa quay về mà bên phía Đông Cung cũng không báo tin gì.

Tề Quý phi lại chép mấy chữ.

Bà xưa nay chưa từng tĩnh tâm viết mấy chữ này, nhưng bởi vì Hoàng thượng trầm mê luyện đan tu đạo, cho nên bình thường Tề Quý phi cũng bất đắc dĩ miễn cưỡng giả vờ giả vịt một chút.

Mỗi lần, Lan Dịch Hoan đều có thể nhìn ra bà mất kiên nhẫn, sẽ lặng lẽ thò đầu qua, dùng bàn tay nhỏ con đấm vai cho bà, nói: "Mẫu phi đừng nóng giận."

Tề Quý phi đột nhiên cảm thấy trên vai thực khó chịu, không khỏi nhíu mày, "Bang" một tiếng mà đem bút thả xuống.