Chương 3

—Chỉ là hắn không phần nào hiểu được tính cách của vị huynh trưởng này.

Sinh thần của hắn, Lan Dịch Trăn hồi kinh, mang theo nhiều rương chứa đầy dược liệu quý hiếm làm lễ, tất cả đều hợp với bệnh của hắn, nhưng khi người đến, quà tặng rồi, cũng không tiến lên nói chuyện, chỉ một mình ngồi ở vị trí khuất uống rượu.

Mọi người xung quanh, chẳng ai dám đến ngồi gần hắn.

Lan Dịch Hoan nhìn thấy Cao Quảng Thịnh đi đến truyền lời, Lý tiểu thư nhà Thượng thư đi qua với khuôn mặt phấn hồng và li rượu trên tay, mơ hồ nghe thấy: "Lý tiểu thư đối với Vương gia...Bệ hạ nói...". Nhưng chưa nói được vài câu, Lan Dịch Trăn đã đột ngột đứng dậy, khiến Lý tiểu thư giật mình.

Y không nói gì, đi thẳng về phía ngai vàng.

Lý tiểu thư đừng nói là kính rượu, ngay cả vạt áo của Tư vương điện hạ lướt qua cũng không đυ.ng vào.

"Bệ hạ!". Lan Dịch Trăn nói: "Thần không có ý định thành gia, xin Bệ hạ không cần nhọc lòng về việc này."

Ngữ khí của y không nặng nề, cũng không có biểu cảm gì, nhưng Lan Dịch Hoan mơ hồ nhận ra, vị huynh trưởng này dường như đang tức giận.

Y cùng Lý gia có thù oán? Hay là có lý do gì khó nói?

Lan Dịch Hoan thực ra nghĩ rằng Lan Dịch Trăn chính là vì sợ mình nghị kị, nên không dám thành gia sinh con nối dõi. Rốt cuộc, Lan Dịch Trăn hơn hắn tám tuổi, năm nay đã hơn ba mươi, trong phủ lại không có thị thϊếp nào, vô cùng dị thường.

Hắn bỗng dưng cảm thấy không thoải mái, ngực tức nghẹn từng hồi, liền dựa vào chiếc gối mềm, nói: “Nếu như Hoàng huynh đối với Lý tiểu thư không có ý, Trẫm cũng không ép buộc. Nhưng huynh xem, huynh đã hơn ba mươi, nhưng vẫn cô đơn lẻ bóng, Trẫm cũng có phần chưa yên tâm. Như vậy đi, lần này các nước chư hầu mới cống nạp vài nữ ca cơ vào cung…”

Lan Dịch Hoan vốn nghĩ sức khoẻ của hắn hiện tại không tốt, những ca cơ đó ở trong cung cũng chỉ có thể chịu cảnh không ai ngó đến, quả thật đáng thương. Không bằng tìm cho các cô nương ấy một nơi tốt để sống, nhưng lời nói còn chưa nói xong, Lan Dịch Trăn đột nhiên ngẩng đầu, trầm giọng: "Bệ hạ!"

Giọng nói của y chứa đựng sự tức giận cùng đau đớn.

Lan Dịch Hoan thầm nghĩ, y tức giận đến vậy, không lẽ mắc bệnh kín?

Là một minh quân, hắn luôn sẵn sàng tiếp thu ý kiến, thấu hiểu lòng người: "À, thôi cũng được, Trẫm giữ lại tự thưởng cho bản thân cũng vậy.”

Lan Dịch Trăn: "Ngươi..."

Chỉ vừa thốt ra một chữ, mơ hồ đến mức khiến người ta nghe không rõ y nói gì, nhưng y liền nhanh chóng hít thở sâu, cúi đầu xuống một lần nữa: "Tâu bệ hạ, xin bệ hạ tha tội, thần thất thố rồi. Thần đã có ý trung nhân, tuy rằng không thể cầu được, nhưng cũng quyết không phụ lòng, xin bệ hạ thứ lỗi.”