Chương 7

Hắn cảm thấy sức lực toàn thân như đang nhanh chóng mất đi, suýt nữa không nắm được tay Lan Dịch Trăn, nghĩ lại rồi bổ sung: "Hãy đối xử tốt với Cao Quảng Thịnh, hắn luôn cẩn trọng và khiêm tốn, sau khi ta chết hãy thả hắn ra khỏi cung.”

Thần trí hắn dần trở nên mơ hồ, trong cơn mông lung, cảm thấy có người dùng sức ôm lấy hắn, thanh âm bên tai chợt xa chợt gần, phảng phất có chút run rẩy: "Nếu ngươi chết, ta tuyệt không sống thêm, khiến cho tất cả tính toán của ngươi đều thất bại. Ta là huynh trưởng của ngươi, ta sẽ không tiếp nhận vị trí của ngươi!”

Lan Dịch Hoan mơ hồ nghĩ, chuyện này liền kết thúc ở đây đi.

Một người chỉ có một mạng sống, quý giá biết bao, đâu thể dễ dàng nói không cần là không cần được.

Hiện tại, hắn đang được Lan Dực Trăn ôm trong lòng. Người này lớn hơn hắn tám tuổi, lại cao lớn vạm vỡ, cánh tay mạnh mẽ, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ. Nhưng người này lại thích khoe khoang trước mặt hắn.

Lan Dực Hoan nảy ra ý định trêu đùa, hắn gắng hết sức, bắt chước giọng điệu của Lý tiểu thư lúc nãy, vô cùng sến súa: “Nhị ca, nghe huynh nói như vậy, đệ rất vui, thật ra đệ đối với huynh... đệ đối với huynh...”

Lan Dực Trăn run giọng hỏi: “Đệ đối với huynh thế nào?”

—Ủa, phản ứng này, hình như không giống lúc nãy?

Lan Dực Hoan cảm thấy tò mò, không kìm được muốn cố gắng mở mắt ra, để nhìn xem biểu cảm của đối phương thế nào, nhưng lại cảm thấy thân thể mình như đang nhẹ nhàng bay lên.

Mọi đau đớn và yếu ớt đều biến mất, cơ thể hắn nhẹ nhõm vô cùng, toàn thân như đang lơ lửng giữa không trung.

Cuối cùng hắn đã chết.

Ở dưới, thái y vội vã đến nơi, bất lực lắc đầu. Lan Dực Trăn ôm lấy cơ thể đã bị bệnh tật hành hạ quá lâu của hắn, cánh tay càng siết chặt hơn, vai run rẩy, gương mặt vùi vào người Lan Dực Hoan.

Lan Dịch Hoan nghe thấy y phát ra tiếng khóc nặng nề mà thảm thiết, đầy thống khổ tuyệt vọng.

Hắn ngạc nhiên, nhịn không được tiến đến vỗ vai huynh trưởng. Lúc này, một trận gió thổi qua, mang theo thân mình hắn phiêu phiêu đãng đãng hướng cửa sổ bay đi.

Cảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, chiếc bút lông dính đầy máu của hắn ở trên bàn bị gió thổi bay, lăn qua tay của Lan Dực Trăn, để lại một vết dài như vết máu.

Tiếng nhạc du dương vang vọng trong gió, trong tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên một giọng nói bất phân nam nữ:

"Lan Dịch Hoan, ngươi là một vị minh quân, có công lao giúp dân, giúp đời. Hiện tại bởi lời thỉnh cầu của vạn dân, đặc biệt ban tăng cho ngươi cơ hội tái sinh..."

"Giờ là năm Chính Bình thứ hai mươi bảy của Đại Ung, ngươi sáu tuổi.”