Chương 44: Chương 44

Bảy giờ mười lăm phút sáng, Trần Vũ đi xuống bãi đậu xe dưới tầng, chiếc Land Rover màu đen đã đậu ở vị trí gần nhất, khi nhìn thấy cô đi tới, chậm rãi dừng lại trước mặt cô.

Chu Duật nhận lấy cái túi từ tay Trần Vũ, đầu tiên là mùi thơm theo hơi nóng bay ra, tiếp theo anh mới thấy rõ được bên trong là cái gì.

Hai chiếc bánh bao to bằng lòng bàn tay.

Chiếc bánh bao thơm phức, mùi bột mì xen lẫn mùi sữa thoang thoảng, nhanh chóng tỏa ra khắp không gian nhỏ hẹp trong xe.

“Là bánh bao tôi tự làm, có bánh bao thịt gà, bánh bao thịt heo, mấy cái chấm đỏ ở trên là thịt gà.”

Trên tay Trần Vũ cầm một cái bánh bao nhân thịt.

Những món cô nấu không ngon bằng bà ngoại, nhưng nhờ có bà ngoại hướng dẫn, cô học một hiểu mười, đặc biệt là loại bánh bao nhân thịt này, từ nhân bánh đến gia vị, mỗi lần làm Trần Vũ đều sẽ làm thêm vài cái, sau khi hấp chín sẽ bỏ vào tủ đông lạnh.

Lần sau muốn ăn thì chỉ việc lấy ra hấp lại, vẫn còn rất ngon.

Chu Duật nhân lúc còn nóng cắn một miếng, nước sốt của bánh bao thịt gà tràn ra, vỏ bánh vừa mềm vừa thơm, Trần Vũ nghiêng mặt nhìn anh: “Cậu thấy sao, ăn ngon không?”

Chu Duật cắn thêm một miếng lớn, nuốt xuống rồi mới nói: “Rất ngon.”

Trần Vũ ngẩn người, có chút vui vẻ, “Ừm, vậy ngày mai tôi lại mang thêm được không?”

“Phiền cậu lắm.”

Mưa to gió lớn vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, cần gạt nước đã bắt đầu chăm chỉ làm việc từ sớm, rửa sạch kính chắn gió bị nước mưa làm mờ.

Xe đi ra khỏi tiểu khu rồi rẽ trái, Trần Vũ nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, cần gạt nước đung đưa từ bên này sang bên kia, trong làn mưa dày đặc, Hứa Tố đang cau mày nhìn điện thoại ở trong xe.

Góc nhìn bị rung chuyển, chiếc Mercedes và Land Rover màu đen lướt qua nhau.

Nước mưa đọng lại bên đường tạo thành những những bọt sóng nhỏ.

Trong gương chiếu hậu, nụ cười của Trần Vũ dần nhạt đi.

Chu Duật rời ánh mắt, “Trần Vũ.”

“Hả?”

“Nghe nói tổ OM đã bắt đầu chọn đề tài, nhóm cấp cao muốn chọn đề tài có liên quan đến chip sao?” Chu Duật nhìn cột đèn giao thông phía trước, sau khi đèn chuyển sang màu vàng, xe chậm rãi dừng lại.

Nói đến điều này, Trần Vũ vừa thích thú nhưng cũng vừa có vẻ bất lực.

“Đúng vậy, họ rất kinh ngạc khi thấy con chip ở viện nghiên cứu của các cậu, nói muốn tạo ra một con chip thuật toán có lớp định vị cảm ứng.”

Nhóm cao cấp đưa ra tổng cộng mười đề tài, thầy Hà và các học sinh cùng nhau bỏ phiếu để chọn một trong số đó.

Cuối cùng khi kiểm phiếu, Tề Phi Nhai là người có số phiếu bầu cao nhất.

Khi nhìn thấy các đề mục nhỏ, Trần Vũ cảm thấy thì ra Tề Phi Nhai còn biết bánh vẽ.

[1]

[1]Bánh vẽ nghĩa là hình vẽ chiếc bánh; nghĩa bóng còn để dùng ví von những điều nghe có vẻ hấp dẫn nhưng thực chất không có thật hoặc khó xảy ra.

Lớp phủ định vị không phải là một ý tưởng mới, thay vào đó, nó được sử dụng khá phổ biến, ví dụ như trong nhà kho.

Mỗi hộp sẽ được quét lớp phủ, thông qua hệ thống quản lý kho RFID đều có thể định vị được, dù là nhập kho hay xuất kho thì đều có thể kiểm soát.

Bánh mà Tề Phi Nhai vẽ chính là con chip có lớp phủ định vị cho đồ gia dụng, tất cả sản phẩm chỉ cần có lớp phủ này, sau khi qua cảm ứng quét hình, thu thập thông tin xong sẽ được gắn luôn vào trong chip.

Ví dụ như bút kẻ mắt, sau khi thu thập thông tin, cho dù ném bừa đi đâu chỉ cần thông qua định vị vẫn có thể biết được nó đang ở đâu.

Một con chip có thể lưu thông tin của hàng trăm sản phẩm có hình dạng và kích thước khác nhau.

Nhóm của Tề Phi Nhai là muốn làm cái này.

Thầy Hà trực tiếp hỏi cô: “Viện nghiên cứu lấy đâu ra tự tin là học sinh cấp ba có thể làm điều này vậy?”

Trần Vũ xuống xe rồi hỏi Chu Duật: “Cậu cảm thấy, cái này có thể thực hiện không?”

Cô là một người thực tế, sau khi nghe thầy Hà phân tích ưu nhược điểm một hồi, ý tứ chính là nếu sinh viên đại học lấy đây làm đề tài, cũng không chắc sẽ thành công.

Nói gì đến học sinh trung học, thời gian không nhiều, năng lực không đủ, ba người múa rìu qua mắt thợ cùng một quân sư chưa chắc đã làm được.

Hơn nữa, lĩnh vực này, chi phí chắc chắn không nhỏ, cho dù viên nghiên cứu đã chuẩn bị đủ ngân sách.

Nhưng giọng nói của Chu Duật ấm áp, “Trần Vũ, không nói đến có thể thành công hay không, chỉ cần làm hết sức, học sinh cũng cần có cơ hội để thử.”

Sau đó anh còn nói, “Tài chính mà không đủ, tôi sẽ lo.”

Mưa gió thổi mạnh, ngoài cửa xe tiếng mưa rơi ào ào, âm thanh lạch cạch lẫn vào nhau, như hạt ngọc to nhỏ cùng rơi xuống đ ĩa ngọc.

Tiếng mưa này cũng thật dễ nghe.



Gần đây, Trần Vũ khá để ý đến Mạnh Hinh Nguyệt.

Trong giờ học, Trần Vũ muốn để cho học sinh đọc to bài, hoặc là cùng nhau đọc, hoặc là chia thành các nhóm nhỏ, mỗi học sinh sẽ lần lượt đứng lên đọc bài.

Đến lượt Mạnh Hinh Nguyệt, giọng nói nhỏ nhẹ ngập ngừng, Trần Vũ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô bé, cùng với khuôn mặt dù kìm chế của mấy học sinh khác nhưng sau đó vẫn không nhịn được mà cười lớn, cô không yêu cầu cô bé đọc lớn hơn.

Cô đi tới bên cạnh Mạnh Hinh Nguyệt, đã biết được vì sao cô bé không dám đọc to.

Trần Vũ nhẹ nhàng vỗ vai Mạnh Hinh Nguyệt, ý bảo cô bé ngồi xuống, sau đó chỉ điểm học sinh phía sau, “Trương Lăng, em tiếp tục đi.”

Sau khi tan học, Mạnh Hinh Nguyệt cúi đầu, Trần Vũ thu dọn sách giáo khoa, cô đi tới bên cạnh thì thầm hai câu, Mạnh Hinh Nguyệt gật đầu.

Tiếng Anh có các kỹ năng nghe nói đọc viết, nhìn qua thì trong các kì thi đọc viết có vẻ quan trọng hơn, nhưng thực tế nếu không nghe và nói được thì sẽ hoàn toàn trở thành sản phẩm thử nghiệm cho định hướng dạy Tiếng Anh cho người câm và điếc.

Trần Vũ lấy ra quyển sổ tay ghi chép khuyết điểm của học sinh, bài thi tháng của Mạnh Hinh Nguyệt, phần bị trừ điểm nhiều nhất là nghe hiểu, bởi vì lần này bài thi nghe khó hơn, cho nên thành tích của cô bé bị giảm mạnh.

Mạnh Hinh Nguyệt đến văn phòng, Trần Vũ hỏi có phải cô bé chưa xem qua phần ký hiệu phát âm hay không.

Mạnh Hinh Nguyệt mặt đỏ bừng, gật đầu.

Trần Vũ lại hỏi cô bé, có muốn đến văn phòng năm phút vào mỗi buổi trưa để luyện nghe không? Mạnh Hinh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn cô giáo Trần.

Một lát sau, cô bé mới nhỏ giọng hỏi: “Cô, như vậy…như vậy có quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của cô không ạ?”

“Không sao đâu.”

Trần Vũ mở sách giáo khoa của Mạnh Hinh Nguyệt ra, Mạnh Hinh Nguyệt trong giờ học rất nghiêm túc, ghi chép cẩn thận.

Trần Vũ chưa bắt đầu dạy, viết một tờ ghi chú: “Đọc một lần nghe một lần, năm lần không được mở sách, đem toàn bộ từ đơn hoặc câu mà em nghe được viết xuống, ba lần sau mở sách ra sửa sai, khi đã quen với các âm rồi thì bắt đầu đọc theo.”

Viết xong, Trần Vũ nghĩ, “Em có đủ thời gian không? Nếu không thì ba ngày một lần cũng được, nhưng cô muốn em có thể hoàn thành luôn trong ngày, nghe đi nghe lại, đọc đi đọc lại, quen rồi thì học thuộc phát âm cũng sẽ nhanh hơn.”

Mạnh Hinh Nguyệt gật đầu lia lịa.

Không nhịn được mà nhìn cô giáo Trần.

Cô giáo Trần có một đôi mắt đẹp cùng hàng lông mi dài, lúc viết ghi chú, góc nghiêng của cô nhìn vô cùng dịu dàng.

Mặt cô bé lại đỏ lên, cô giáo Trần thật tốt.

Trong văn phòng đột nhiên truyền đến tiếng ồn ào, Trần Vũ vốn không muốn ngẩng đầu lên, nhưng lại nghe thấy giọng nói nóng nảy của cô Trương, “Tề Phi Nhai!”

Trần Vũ:…

Lúc này, Tề Phi Nhai và Trương Lăng cùng bước vào, cả hai người đều xị mặt.

Trần Vũ đưa sách giáo khoa cho Mạnh Hinh Nguyệt, Mạnh Hinh Nguyệt cúi đầu ra khỏi văn phòng, vừa lúc nghe được chủ nhiệm lớp, cô Trương, đang hỏi Tề Phi Nhai lần này lại có chuyện gì, bạn học cùng lớp mà còn cãi nhau, đúng là giỏi.

Mạnh Hinh Nguyệt lặng lẽ ra khỏi văn phòng, khi đến trước cửa văn phòng, cô bé nhìn thấy Tề Phi Nhai cau mày liếc mình một cái.

Mạnh Hinh Nguyệt căng thẳng, chạy càng nhanh hơn.

Trở lại lớp học, cả lớp đang im lặng.

Mạnh Hinh Nguyệt bối rối, trở lại vị trí của mình, bạn cùng bàn nhỏ giọng nói: “Vừa rồi, Tề Phi Nhai và Trương Lăng cãi nhau!”

Trương Lăng chính là bạn nam ngồi sau Mạnh Hinh Nguyệt, Tề Phi Nhai đang ngồi cùng bàn với cậu ta, bên cạnh cửa sổ.

Mạnh Hinh Nguyệt vẫn còn bối rối.

“Bởi vì giọng điệu kì lạ của Trương Lăng vừa rồi khi cậu đọc bài, cậu ta còn làm mặt quỷ nữa, nên chúng tớ mới không nhịn được mà cười.

Tề Phi Nhai tình cờ đi ngang qua, nói Trương Lăng có thấy nhàm chán không, sau đó hai cậu ấy bắt đầu cãi nhau.”

Mạnh Hinh Nguyệt lập tức nắm chặt ống tay áo.

Bạn cùng bàn ngượng ngùng chắp hai tay lại: “Xin lỗi Mạnh Hinh Nguyệt, chúng tớ không nên cười.”

Mạnh Hinh Nguyệt lắc đầu, cúi đầu nói: “Không sao.”

Thì ra Tề Phi Nhai là vì giúp đỡ cô bé.

Mạnh Hinh Nguyệt cắn môi, mở sách giáo khoa ra, chữ viết thanh tú của cô Trần được kẹp bên trong, mặt cô bé đỏ bừng, không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy có chút vui vẻ.

Đến khi Tề Phi Nhai trở lại, Trương Lăng chọc chọc, Mạnh Hinh Nguyệt quay xuống, Trương Lăng nói xin lỗi, cũng cam đoan sau này sẽ không làm vậy nữa.

Mạnh Hinh Nguyệt tha thứ cho cậu ta.

Sau khi quay đầu lại, cô bé lén nhìn về phía cửa sổ, rồi lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.



Hôm nay Trần Vũ đã thay một chiếc ô lớn và chắc chắn hơn, khung ô như thép, sau khi mở, nó bung ra, bề mặt ô che kín.

Trần Vũ đã thử vào buổi sáng, mưa gió của hôm nay không thể cản trở được chiếc ô này.

Vì thế, Trần Vũ đã nhắn tin cho Chu Duật, bảo anh không cần đến đón cô.

Nhưng đến giờ tan làm, Chu Duật nhắn cho cô, nói rằng anh đang ở ngoài cổng trường.

Trần Vũ nhìn tin nhắn một lát, sau đó khóa màn hình lại.

Mở cửa xe, Trần Vũ nhìn thấy túi rau lớn ở trên ghế sau, nhìn qua còn vẫn thấy mấy giọt nước còn đọng lại, Chu Duật nói: “Hôm qua ăn hết đồ ăn của cậu rồi nên hôm nay tôi mua nhiều hơn.”

Anh tỏ ra nghiêm túc, lời nói đơn giản, giống như đấy là phần quà sau khi đến nhà bạn ăn chực một bữa cơm vậy.

Chu Duật: “Tối nay tôi lại đến nhà cậu ăn cơm được không?”

Tay đang cầm điện thoại của Trần Vũ khẽ ngừng lại, “Có thể.”

Chu Duật hôm nay so với hôm qua càng biết nấu ăn hơn, điều này thể hiện qua việc anh đang xử lý cua gạch.

Chu Duật mua năm con cua gạch to, mỗi con ít nhất phải năm lạng, khua khua cái càng bò ra khỏi túi đen, chân chuyển động không ngừng, còn phun bóng nước, mấy con cua như hò hét mạng của ta là do ta làm chủ, không phải do trời, sau khi bò ra mới phát hiện, hóa ra chỉ là một cái bồn inox.

Chu Duật dùng một cái bàn chải nhỏ quét qua mấy con cua, cua gạch bị bắt từ sau lưng, càng cứng ngắc mở ra, giống như bị chạm vào đầu mà không tự chủ được khua càng lung tung.

Rửa sạch, quấn lại bằng sợi dây nhỏ và nằm thẳng trong nồi hấp.

Chu Duật nhìn Trần Vũ thò đầu nhìn, hỏi cô có phải muốn gặp mặt lần cuối với chúng hay không.

Trần Vũ vô cùng kinh ngạc, “Cậu còn có thể hài hước kiểu cảm lạnh như vậy à?”

Chu Duật xoay người, lỗ tai có chút đỏ.

Trần Vũ biến thành một người hỗ trợ, nhúng dao vào nước, chuẩn bị cắt hành tây, Chu Duật nhận lấy, gọn gàng lưu loát, hành tây được cắt chỉ sau hai nhát dao.

Chu Duật chịu đựng mùi hăng, xoay người đi tìm bát, Trần Vũ bưng một bát nước lạnh đến.

Chu Duật đổ hành tây đã cắt nhỏ vào trong bát nước lạnh.

Anh nấu ăn rất có quy trình, xách ba con cua đã hấp đến tám phần ra, khéo léo xử lý như đang lắp ráp các linh kiện điện tử vậy.

Chuông điện thoại vang lên, Trần Vũ bắt máy, “Tiểu Vũ à, là dì đây.”

Trần Vũ chớp mắt, chậm rãi nói, “Con chào dì.”

Tay Chu Duật hơi dừng lại, anh ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Trần Vũ.

------oOo------