Chương 1: Câu chuyện thứ nhất: Nhà tù nhân ngư

Di động rung chuông 2 tiếng tiếng

Bỗng hiện ra tin tức: Thành phố Thanh Thành nhóm cứu trợ động vật lưu lạc 1.

Nhóm trưởng: Phát hiện một con Labrador, chân sau bị tàn tật ở khu Túc Hàn Thiên Thịnh gần nhà máy chế biến hải sản. Tiểu động vật có khả năng bị chủ nhân vứt bỏ, trên người nó rất sạch sẽ. Bây giờ tôi đang mang chó con đi bệnh viện thú cưng triệt sản, mọi người trong nhóm ai có rảnh không?

Khu Túc Hàn nằm ở phía tây thành phố Thanh Thành, phụ cận ngoại trừ nhà máy chính là vùng nông thôn nhỏ nằm sau những con đường quanh co nhỏ hẹp. Trong nhóm đại bộ phận là người trẻ tuổi, công tác ở trung tâm thành phố. Đa số mọi người đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để tiến hành cứu trợ động vật. Tuy nhiên, khu Túc Hàn đối với bọn họ mà nói hiển nhiên có chút xa. Huống hồ còn chưa tới giờ tan tầm.

Trương Tĩnh Xu ở trong nhóm trả lời “Tôi đi”, sau đó cầm chìa khóa xe rời đi.

Công việc của cô có độ tự do rất lớn, thời gian đi làm cô đều tự mình quyết định.

Văn phòng ở đây chỉ có bốn người. Trên thực tế phòng làm việc của bọn họ đều là những cá nhân có liên quan đến nhau, bên ngoài dùng thân phận nhân viên để che dấu. Công việc trong công ty rất ít giao cho bọn họ xử lý, chủ yếu là tới nơi này để sinh sống.

Cha của Trương Tĩnh Xu chưa đợi cô tốt nghiệp xong liền an bài công việc thư kí thiết kế trang sức cho cô. Tuy thời gian làm việc rất nhẹ nhàng nhưng cô chưa nói có thích công việc này hay không. Cha ở gần công ty cho mua cô 1 căn nhà, mẹ cô không cam lòng yếu thế, để chứng minh quan hệ giữa mình và con gái tốt hơn so với chồng trước, bà mua 1chiếc xe có giá trị không nhỏ, cuối cùng bị Trương Tĩnh Xu năn nỉ đổi thành chiếc SUV có giá trung bình.

Trương Tĩnh Xu đối với chiếc xe này rất hài lòng. Các thành viên trong nhóm cứu trợ cũng dựa vào chiếc xe này để làm việc.

Cô rất nhanh liền tới nơi mà người nọ gửi vị trí.

Mặc dù nơi này là nhà máy chế biến hải sản, thế nhưng hiệu quả kinh tế và lợi nhuận cũng không tốt lắm, cửa ra vào lung lay rỉ sét, một số cánh nằm lộn xộn bên cạnh mấy chiếc máy hỏng, mặt tường bị bong tróc. Bốn phía tất cả đều là cỏ dại cao nửa mét, mơ hồ lộ ra khung cảnh đồng ruộng màu xanh biếc.

Trương Tĩnh Xu xác nhận vị trí, sau đó lái xe đến con đường nhỏ gần đó. Con đường quanh co nhỏ hẹp, một chiếc xe miễng cưỡng có thể đi qua. Cô không tiếp tục đi về phía trước mà cầm lạp xưởng xuống xe.