Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ai Nói Đó Là Yêu

Chương 5: Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thông báo thực tập.

Thời gian trôi nhanh, thời điểm tốt nghiệp cũng sắp đến gần. Trong lòng những cô cậu sinh viên vừa vui mừng, vừa hoang mang. Vui vì bản thân sắp thực sự bước vào cuộc đời, không còn phải chịu quản thúc của gia đình và nhà trường, từ nay có thể độc lập cuộc sống. Hoang mang vì phải lo lắng tìm nơi thực tập, ra trường phải chạy đông chạy tây tìm việc làm, không may lại phải thất nghiệp. Trong lòng có nhiều mâu thuẫn đang xen rối rắm.

Dĩ nhiên cũng vì năm cuối bao nhiêu việc phải lo, áp lực đè xuống hai vai, sinh viên thường là mắt đen như gấu trúc, mặt mày bơ phờ. Yến Linh cũng như thế, dạo này trông cô kém hoạt bát hẳn, suốt ngày vùi đầu học bài, ăn uống thất thường. Thật sự khổ không sao kể xiết. Ngay cả Hà Vy cũng không ngừng nói cô nên chú trọng sức khỏe. Quốc Nguyên thì luôn miệng bảo cô: “Gầy đến nỗi gió sắp thổi bay rồi”.

Trúc Nhi và Thảo Nguyên tuy cũng chăm chỉ ôn bài nhưng so với Yến Linh thì vẫn thoải mái hơn. Đối với việc học của cô hai cô bạn cứ làu bàu mãi. Cô liền như người câm điếc vẫn tiếp tục miệt mài sách vở.

Buổi chiều, Thảo Nguyên và Trúc Nhi bên ngoài vừa bước vào phòng thấy Yến Linh vẫn đang chăm chú học bài không khỏi lắc đầu. Trúc Nhi bước đến giật quyển sách trên tay Yến Linh giận dử nói : “Mày coi mày sắp thành con mọt sách luôn rồi, làm ơn nghĩ ngơi dùm tao”.

Cô cười cười nhìn bạn, cô biết bình thường Trúc Nhi bên ngoài giống như loại người hời hợt nhưng đối với bạn bè rất quan tâm, trong lòng thấy vô cũng ấm áp. Liền trấn an: “Đọc sách nhiều một chút chuẩn bị tốt đến lúc làm báo cáo thực tập cũng tự tin hơn”.

Thảo Nguyên nói: “Nhưng cái kiểu học như mày dễ bị điên lắm, trước đây nghe nói có người học nhiều quá đến mơ mơ hồ hồ cuối cùng phải vào bệnh viện”.

Yến linh cãi lại: “Tao đâu có học tới cỡ đó chỉ là rảnh rỗi xem thêm chút thôi”.

Trúc Nhi cương quyết: “Không học nữa. Tối nay lớp trưởng mời, tụi mình đi chơi thoải mái một trận đi”.

Yến Linh không nỡ làm hai cô bạn thất vọng nên gật đầu đáp ứng.

Buổi tối cả bọn kéo nhau đi ăn lẩu. Quốc Nguyên thấy Yến Linh gầy đi nên cố tình gọi nhiều món bổ dưỡng bồi bổ cho cô. Yến Linh cũng không khách khí ăn uống tự nhiên, coi như đền bù mấy tuần qua bao tử cô chịu khổ vật lộn với mì gói.

Từ khi Quốc Nguyên biết rõ chân tướng vụ scandal của Yến Linh, đối với cô càng nuôi hi vọng, Yến Linh tuy không tình nguyện đối với sự quan tâm của Quốc Nguyên cũng thấy không nhẫn tâm chối từ. Cứ thế Quốc Nguyên lại được dịp quan tâm, tranh thủ tình cảm.

Ăn xong cả bọn lại kéo nhau đi karaoke. Yến Linh thời gian qua tự mình cấm cửa nay được hít thở bầu trời tự do chẳng khác gì cá gặp nước. So với mọi người hưng phấn hơn mấy phần liên tục hò hét, không khí trong phòng vô cùng ầm ĩ.

Quốc Nguyên từ đầu đến cuối vẫn là bộ dạng nuông chìu, mặc cô làm loạn chỉ cần thấy cô vui vẽ anh như cảm thấy mình cũng vui. Trong phòng náo nhiệt riêng chỉ có Thảo Nguyên từ đầu đến giờ vẫn trầm lặng, dường như trong lòng mang nhiều tâm sự.

Trúc Nhi cả buổi bị Yến Linh giành micro căm hận không thôi, nay thấy Yến Linh mệt mõi nghỉ ngơi liền tranh thủ ca hát. Yến Linh đang vui vẽ nhìn thấy sang bên cạnh thấy Thảo Nguyên đang suy tư liền hỏi: “Mày sao vậy? Trong người không khỏe hay sao?”

Thảo Nguyên lắc đầu, chỉ nói hôm nay khan tiếng không muốn hát, Yến Linh nửa tin nửa ngờ cũng không nói gì.

Gần đây cô thường bặt gặp Thảo Nguyên hay trầm tư có lúc như mất hồn, chẳng qua là tính Thảo Nguyên hơi hướng nội có chuyện thường để trong lòng nên cô đợi Thảo Nguyên tự mình nói ra chứ không trực tiếp hỏi.



Khi ba người về đến phòng. Trúc Nhi chơi vui nên lăn ra ngủ bất tỉnh nhân sự. Yến Linh từ lúc thấy vẻ bất thường của Thảo Nguyên vẫn không ngừng quan sát cô. Thảo Nguyên lúc này ngồi vào bàn học mở sách học nhưng vẫn bộ dạng ngơ ngẩn. Yến Linh vừa bước ra từ nhà tắm thấy vậy liền hỏi: “Hôm nay mày sao vậy?”

Thảo nguyêt giật mình đánh rơi quyển sách trên tay, hốt hoảng khom người định nhặt lên vô tình làm rơi ra tấm ảnh. Tấm ảnh trượt nhẹ đến chân Yến Linh thì ngừng lại. Cô cúi người nhặt lên nhìn thấy người trong ảnh thì giật mình nhìn Thảo Nguyên trân trân. Thảo Nguyên mặt cắt không còn chút máu, cúi đầu không dám nhìn cô.

Trong tấm ảnh là một thanh niên dáng người cao cao, gương mặt thư sinh nho nhã. Trên người đang mặc chiếc áo xanh tình nguyện đang cười tươi. Đây là bức ảnh chụp của Quốc Nguyên hai năm trước, lúc đó trường tổ chức chương trình tình nguyện cả cô, Trúc Nhi, Thảo Nguyên và Hà Vy đều tham gia.

Trong chuyến đi đó về miền trung cứu trợ mùa lũ, đoàn người phải làm việc rất vất vã. Ngày cuối cùng trong lúc đang phát gạo cứu trợ Thảo Nguyên thể chất yếu nhất trong đoàn không quen khí hậu bất ngờ ngất đi. Nhất thời cả bọn cuống lên. Quốc Nguyên là đội trưởng thấy vậy đưa Thảo Nguyên về khu nhà nghỉ chân của đội và chăm sóc cho Thảo Nguyên. Thực tế bọn Yến Linh trước giờ có biết chăm sóc người bệnh như thế nào đâu?

Yến Linh cầm tấm hình đặt vào tay Thảo Nguyên hỏi: “Mày yêu lớp trưởng phải không?”

Thảo nguyên giây phút toàn thân cứng ngắt. Cúi đầu nhỏ giọng: “Yến Linh, tao xin lỗi”.

Yến Linh lúc này không biết nói sao với cô bạn này? Nếu cô biết sớm có lẽ còn nhiệt tình mai mối cho hai người. Thực chất cô và Quốc Nguyên đến nay vẫn chỉ là bạn bè người này lại xin lỗi cô. Cô ngược lại cảm thấy mình là người có lỗi, nếu không có cô biết đâu hai người này đã đến với nhau.

Yến Linh bước đến nắm tay Thảo Nguyên thân thiết nói: “Nhỏ ngốc này, đúng ra mày phải nói từ sớm mới phải, tao ủng hộ mày và lớp trưởng. Tao chỉ coi anh ta là bạn thôi”.

Thảo Nguyên ngẩng đầu nhìn Yến Linh, đôi mắt ấy biểu thị thái độ chân thành và thông cảm. Cô vô cùng xúc động nói: “Cám ơn”. Sau đó hai giọt nước mắt tròn tròn lăn nhẹ trên má.

Yến Linh kiên định nói: “Tao sẽ giúp mày”.

Xxxxxxxxxxxx

Thời điểm tháng đầu tháng tư, hoa phượng bắt đầu chớm nở, những cánh hoa màu đỏ báo hiệu sự chia ly của tuổi học trò, trong lòng mỗi người bất giác dâng lên một nỗi tiếc nuối. Trách sao thời gian trôi đi nhanh quá, mới ngày nào gặp nhau bỡ ngỡ vậy mà nay sắp chia tay. Mới đó mà đã bốn năm.

Những chuyện hiểu lầm, giận hờn, ganh ghét phút chốc đều tan biến. Ai đều cảm thấy tự trách mình thời gian qua sao không đối xử tốt với nhau hơn? Cứ thế thường ngày trong trường là cảnh: Sinh viên từng nhóm quay quần vào nhau, chia sẽ động viên nhau vượt qua thử thách cuối cùng.

Những người đa sầu đa cảm thì cất tiếng thở dài nhìn trời hay ngâm nga câu thơ buồn nào đó. Lòng đầy cảm khái không biết sau này ra trường có còn dịp ngồi lại bên nhau cười nói hay không?

Sinh viên chuyền tay nhau viết những câu thơ những dòng lưu niệm. Khó mà biết trước tương lai, trong đường đời có được một lần gặp mặt hay không? Hay lại vội vàng mà bước qua nhau.

Thời gian này chương trình học đã hoàn thành cũng đến lúc đi thực tập. Sinh viên phải đăng ký đề tài luận án cùng đơn vị thực tập. Mấy ngày nay Yến Linh cũng đã lựa chọn xong đề tài nhưng còn đơn vị thực tập thì hơi khó.

Trúc Nhi được ba cô nhờ người bạn đưa vào công ty thực tập, cô cả buổi thuyết phục ba cô xin thêm hai người nữa, rất lâu ba cô đáp ứng nhận thêm một. Yến Linh cảm thấy vận số của mình xưa nay không tệ, nên nhường cơ hội này cho Thảo Nguyên. Tự cô đi tìm đơn vị thực tập.

Sáng nay Yến Linh vào lớp thầy chủ nhiệm thông báo với cả lớp năm nay tập đoàn Hướng Đông năm nay phá lệ sẽ nhận sinh viên thực tập nhưng chỉ định chỉ nhận một người, và người đó là Dương Yến Linh. Ngay lập tức mọi người trong lớp ồ lên, đồng loạt nhìn cô. Có người thì nhìn cô như ngưỡng mộ, có người nhìn cô với thái độ ganh tỵ căm ghét. Làm cho cô cũng hồ đồ không biết là họa hay phước.

Trúc Nhi vỗ vai cô: "Đừng lo lắng đây là cơ hội tốt, mày nên cố gắng tranh thủ cơ hội.”

Thảo Nguyên cũng nói: "Tập đoàn Hướng Đông là tập đoàn có tiếng trong giới kinh doanh, nếu mày thực tập ở đó cũng coi như chắc chắn cầm được bằng tốt nghiệp”.

Yến Linh vẫn tự hỏi vì sao mình là người được chọn? Cô thành tích cũng không được gọi là xuất sắc, trong khoa cũng không có gì nổi bật. Tuy nhiên hiện tại đã không phải lo lắng tìm chỗ thực tập nên cảm thấy dù nơi đó là núi đao biển lửa cũng phải liều một phen. Vì thế khí thế bừng bừng chờ ngày đi thực tập.

Buổi tối cô lên mạng viết mail tâm sự với Hà Vy, nói rõ trường hợp của mình. Nói xong trong lòng vô cùng nhẹ nhõm liền đi ngủ sớm, chuẩn bị tinh thần hôm sau đến công ty trình diện.
« Chương TrướcChương Tiếp »