Chương 1

Ngày Tết ông Công ông Táo, gió lạnh thổi mạnh, tuyết phủ trắng xóa khắp thành.

Chưa đầy nửa ngày, tin tức về việc Ngũ cô nương của phủ tướng quân ở phía Nam thành là Tiết Ngữ Doanh rơi xuống nước đã lan truyền khắp thành, trở thành đề tài câu chuyện mới sau bữa ăn của dân chúng trong thành. Đám người bàn tán xôn xao, không hiểu sao đột nhiên lại thống nhất cách nhìn, sau khi đoán qua đoán lại mấy lần thì thống nhất một phiên bản, không khỏi khoe khoang cảm thán rằng Tiết Ngữ Doanh này quả thực không từ thủ đoạn để từ hôn.

Một người là Ngũ tiểu thư của phủ tướng quân, từ nhỏ đã làm điều ác trong thành, đến tuổi cập kê vẫn không ai dám đến cầu hôn. Một người là Thị lang bộ Lễ Tạ Yến Hồi, tuy mang bệnh cũ nhưng ánh mắt rất cao. Khiến mọi người nhất thời không biết nên đồng tình với Ngũ cô nương hay nên nói nàng không biết điều.

Một phiên bản mới truyền ra từ góc quán trà, một tú tài nghèo khổ ngồi ngay ngắn trước bàn, miêu tả sống động cảnh tượng lúc đó, nói đến chỗ cảm động lòng người thì nắm chặt quạt xếp đứng dậy, nước bọt bắn tung tóe.

Phải nói Tiết Ngũ tiểu thư cũng là người cương liệt thà chết chứ không khuất phục, đang trốn sau bình phong nghe được chuyện hôn sự này, nàng lập tức không nói một lời đi ra ngoài vườn, nhảy ùm xuống. Hồ nước lạnh lẽo, đáng thương cho Ngũ tiểu thư, tuy tiếng xấu đồn xa nhưng nàng lại là một nữ nhi chân yếu tay mềm. Nàng giãy giụa hai cái thì chìm xuống đáy nước. May mà có người hầu trong phủ tình cờ đi ngang qua cứu được Tiết Ngũ tiểu thư lên nhưng nàng lại mắc phải bệnh phong hàn, nằm liệt giường hơn một tháng. Chuyện hôn sự này hủy bỏ, tảng đá đè nặng trong lòng nàng cũng được gỡ bỏ, nàng đóng cửa trong phủ sống nhàn nhã vui vẻ. Nhưng một ngày nọ, nha hoàn thân cận của nàng mang về một tin tức. Hóa ra chỉ trong vòng một năm, Tạ Nhị công tử đã đính hôn với người khác. Nàng hỏi kỹ hơn thì biết được vị thiên kim kia chính là tỷ muội từ nhỏ đến giờ luôn thắng nàng, làm nàng tức giận đến nỗi chạy khắp vườn. Tiết Tam cô nương nghĩ thầm như vậy không được, nhất định là hắn cố tình chọc giận nàng ấy, dù thế nào ta cũng không thể để bọn họ thành đôi được!

Tú tài chậm rãi rót một chén nước, ung dung ngẩng đầu lên nói: "Ta đã ghi chép phần tiếp theo vào trong quyển "Tiểu oan gia" này, mỗi quyển chỉ có ba tiền, không mua thì phí, mua không mắc lừa, chỉ ba tiền thôi, già trẻ không gạt!"

Tình hình đất nước ổn định, quốc khố sung túc. Bách tính giàu có, lúc nhàn rỗi lại thích tụ tập xem náo nhiệt, nên các quyển sách nhanh chóng được bán sạch.

Tô Yểm Tài đếm tiền đồng trong đĩa, mắt sáng lên, trong lòng nghĩ chuyện gì đó. Gã không kịp nhìn kỹ, xắn tay áo lại cho vào ống tay áo, khi ngẩng đầu lên thì nụ cười cứng đờ tại chỗ.

Bên ngoài đám đông có một nữ tử mảnh mai, khoác áo choàng màu bạc, nhìn đối diện với gã qua ba hàng người.

Tô Yểm Tài nhếch miệng: "Giai Ninh."

Nữ tử kia giơ tay nhấc vành mũ, giọng nói không có chút cảm xúc: "Lại đi đánh bạc?"

Lưu Giai Ninh nhặt một quyển sách trên bàn, hai ngón tay trắng nõn lướt trên mặt sách, chỉ xem hai trang rồi tiện tay đóng lại.

Rầm một tiếng, quyển sách đập xuống bàn.

Nàng ta cười giễu cợt: "Thắng hay thua đều là số mệnh của ngươi, ngươi muốn tự sa ngã thì ta cũng không cứu được ngươi. Sau này ngươi nghèo hay giàu cũng đừng đến tìm ta."

Tô Yểm Tài nhìn bóng lưng nữ tử khuất dần, ngơ ngác hồi lâu, lúc này một thiếu nữ từ bên cạnh nhảy ra, lạnh lùng nhìn gã: "Tú tài chua ngoa, ta không thù không oán với ngươi, vì sao ngươi lại muốn hủy hoại thanh danh của ta?"

Người nhảy ra chính là nữ chính trong câu chuyện, Tiết Ngữ Doanh.

Tô Yểm Tài cúi đầu bắt đầu thu dọn đồ đạc, miệng không nhanh không chậm hỏi: "Cô bất hòa với Nhị công tử phủ Thượng thư bộ Hình ở phía Bắc thành là sự thật đúng không?"

Tiết Ngữ Doanh hơi sững sờ: "Đúng vậy."

Vậy cô nhảy xuống hồ là để phản đối chuyện hôn sự này?

Đúng vậy.

Những gì ta kể đều là sự thật, cô tức giận cái gì chứ? Cô là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý không cần lo ăn lo mặc, còn ta là thảo dân, chỉ có thể viết lách kiếm sống. Cho dù ta không viết, cô có thể ngăn được miệng lưỡi của cả thành không?

Tiết Ngữ Doanh ngơ ngẩn một lúc, suýt nữa bị gã lừa vào tròng, tức đến nỗi muốn nhảy dựng lên, lật liên tục hơn mười trang, chỉ vào hình vẽ trong sách: "Sự thật? Vậy đây là cái gì?"

Tô Yểm Tài nhìn lại, trong sách là một cặp thiếu niên nam nữ. Thiếu nữ chu môi ngồi xổm trên bậc thang giận dỗi, thiếu niên nghiêng đầu cười rạng rỡ với nàng ấy, tay giấu sau lưng cầm một bó hải đường, ánh hoàng hôn mơ hồ bao quanh hai người.

Tiết Ngữ Doanh tức giận, tiện tay lật thêm ba năm trang: "Còn cái này nữa, ta lúc nào! Lúc nào..."

Mặt nàng đỏ bừng, vừa tức vừa xấu hổ, bị kí©h thí©ɧ bởi những hình ảnh sống động ấy khiến cả người mất đi vẻ tự nhiên. Huống hồ người trong tranh lại có khuôn mặt giống nàng như đúc. Một tiểu thư chưa rời khỏi nhà như nàng đâu thể nào thấy những cảnh tượng như vậy, đầu ngón tay nàng suýt nữa cào rách khuôn mặt nam tử trong tranh.

Cả thành đều biết nàng và tên đáng chết Tạ Yến Hồi không hợp nhau, gã tú tài nghèo này còn cố tình viết thật hoa mỹ để chọc tức nàng.

Ha ha ha ha, Tô Yểm Tài ôm bụng cười lớn: "Ta nghĩ cô nên tự hỏi lại xem tại sao mình lại trở thành trò tiêu khiển của dân chúng trong thành."

Tiết Ngữ Doanh phất tay áo bỏ đi trong tiếng cười đó, mặt đen như than.

Trong phủ Thượng thư, một thanh niên đứng khoanh tay, trầm ngâm nhìn hồ nước.

Thế bá. Nam tử trẻ tuổi ngồi dậy từ trên giường, chắp tay thi lễ đơn giản.

Hoài Viễn tướng quân vội vàng giữ tay chàng, chưa kịp nói gì đã thở dài ba tiếng.

Chuyện đã qua hơn một tháng, nhưng sắc mặt chàng vẫn ảm đạm, Hoài Viễn tướng quân vào sinh ra tử nửa đời người, làm việc chính trực không hổ thẹn với lương tâm, danh tiếng uy nghiêm cuối cùng lại bị chính tiểu nữ của mình hủy hoại.

Bá đến vì chuyện của Ngũ nha đầu.

Người trên giường có mái tóc dài đen như mực xõa tung, bình tĩnh ngắt lời ông: "Nương đã nói với cháu chuyện hủy hôn rồi, thế bá không cần phải nói nữa, cháu không có ý kiến gì khác."

Chuyện này dù gì cũng là do bá suy nghĩ chưa chu toàn, đáng lẽ lần này phải dẫn Ngũ nha đầu đến xin lỗi. Nhưng cháu cũng biết nha đầu này ngày thường được hai huynh trưởng cưng chiều nên càng ngày càng kiêu căng, không những học được cách lấy tính mạng ra uy hϊếp, còn liên lụy đến thế chất cháu... Bá chỉ sợ nó lại gây ra họa.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Tiết Tướng quân cảm thấy áy náy, Tạ Yến Hồi khó khăn lắm mới đồng ý chuyện hôn sự này, nào ngờ lại hỏng bét vì chính khuê nữ của mình.

Chuyện này xôn xao náo động ở kinh thành, hơn một tháng rồi vẫn chưa lắng xuống. Hai nhà lại có địa vị, thể diện đều bị tổn hại không ít.

Nha đầu kia không tim không phổi, sau khi hủy hôn thì bản thân thoải mái rồi, đâu còn nghĩ đến cảm nhận của người khác, huống hồ người đó lại là Tạ Yến Hồi.

Muôn vàn lời xin lỗi quanh quẩn trong miệng, cuối cùng vẫn nuốt trở vào. Đúng vậy, dù sao người này là Tạ Yến Hồi.

Nói nhiều nữa cũng vô ích.

Khụ khụ, ta vừa nghe được một chuyện rất thú vị, ngươi có muốn biết nhân vật chính là ai không? Sau khi tướng quân đi, một nam tử mặc y phục đen từ trong viện đi vào.

Không muốn. Tạ Yến Hồi ngẩng đầu cũng không thèm nhìn, cự tuyệt nói.

Thật không muốn sao? Nam tử đó tiến lại gần, chớp chớp mắt.

Nhẹ nhàng nâng mí mắt, đôi mắt trong veo như giếng cổ lặng lẽ nhìn chàng: "Không muốn."

Được rồi, ngươi hung dữ làm cái gì? Một nam tử cao tám thước năm tấc thốt ra vài câu hờn dỗi buồn nôn, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn ta cũng khiến người ta buồn nôn.

Phó Du cúi xuống vén chăn của bằng hữu, thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt trở nên nghiêm trang: "Thời tiết còn chưa đến mùa mưa mà đôi chân của ngươi đã đau đến mức không đi được sao?"

Nếu ngươi không biết quý trọng cái thân thể này của ngươi thì sẽ chẳng có ai thương xót ngươi đâu, Tạ Yến Hồi!

Nhìn bàn tay đang nắm chặt khớp chân dưới lớp chăn lụa, Phó Du thở dài. Tính tình của Yến Hồi thế nào e là không ai hiểu rõ hơn hắn ta. Hắn ta lấy một tấm da cáo vừa săn được từ trong ngực ra. Sau khi tìm người may xong, hắn ta liền cố ý mang đến tặng chàng.

Ta nói ngươi gây chuyện rắc rối làm gì, ta thật sự không hiểu nổi ngươi. Tuy rằng ngày thường Tiết Ngữ Doanh có hơi ngang ngược, nhưng bản tính nàng không xấu. Người bằng hữu này của hắn ta sao lại giống như bị ma ám vậy, tính tình ngày thường luôn kiêu ngạo, lại liên tục phá hoại việc buôn bán của người ta. Phá người ta cũng thôi đi, mấy hôm trước chàng lại đến Tiết phủ cầu hôn. Nếu không phải Tạ Yến Hồi vẫn không có gì phản ứng gì khác biệt sau khi bị người ta từ chối trước mặt mọi người, thì hắn ta đã suýt nghĩ rằng chàng thật sự thích nha đầu kia rồi.

Sao ngươi lắm lời như mẫu thân ta vậy? Tạ Yến Hồi nhận lấy tấm da lông có chất lượng và màu sắc đều thuộc loại thượng hạng, tiện tay gấp lại rồi đặt sang một bên.

Được rồi, ngươi không thích nghe thì ta không thèm nói. Ta đến đây là để nói cho ngươi biết, chiêu này của ngươi đúng là cao. Nghe nói Tiết Tướng quân nổi trận lôi đình, giam nha đầu kia trong phủ, từ nay về sau, nàng ấy không thể nhúng tay vào việc buôn bán ở phố Nam nữa. Theo Phó Du thấy, một người biết rõ mình sẽ không cưới, một người quyết không gả, còn tự hủy hoại danh tiếng của mình, chiêu này của Tạ Nhị lang cũng không biết là lời hay lỗ đây.

Sau khi tướng quân đi, nam tử vẫn luôn im lặng ngẩng đầu nhìn thoáng qua bằng hữu, mái tóc dài che khuất đôi mắt, khóe môi mím lại khẽ động, cuối cùng lại trở về bình lặng.

Phó Du lấy một vật gì đó từ trong tay áo, trong nụ cười mang theo vài phần trêu chọc: "Đúng rồi, chuyện vừa kể với ngươi, ngươi nếu rảnh rỗi nên xem thử. Ta đã xem đi xem lại mấy lần, rất thú vị. Nó đang nổi tiếng khắp kinh thành, sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu"

Tạ Yến Hồi nhận lấy cuốn sách, cúi đầu nhìn, trên trang bìa khắc mấy chữ: "Tiểu oan gia-Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai."

Tác giả có lời muốn nói: rạp hát nhỏ:

Nhiều năm về sau, Tiết Ngữ Doanh nhìn thấy phu quân đang chăm chú đọc sách trong thư phòng, nàng ân cần bưng nước trà đi đến, cúi đầu nhìn chữ trên mặt sách, xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.

Sự dịu dàng hiền hậu giả tạo biến mất sạch, nắm đấm nhỏ đập vào ngực nam tử, nũng nịu nói: "Sao chàng lại có cái này!"

Nam tử bị nàng đập liên tục ho khan, bàn tay to nắm lấy tay của thê tử: "Ta vừa mới tìm ra, khá thú vị, phu nhân có muốn ngồi xuống cùng xem không"

(Phó Du: Cơm này thơm quá)