Chương 14

“......Được.”

Phương Thái Phó trả lời mơ hồ, thả tay khỏi bộ râu, chỉnh lại nét mặt và bắt đầu đặt câu hỏi.

“Bốn dân được gọi là ‘quốc chi lương’, là ai?”

“Sĩ, nông, công, thương.”

“Trong sáu loại gia súc, loài nào bị gϊếŧ thịt là phạm pháp?”

“Trâu cày.”

Không cần suy nghĩ, trả lời rất trôi chảy.

Phương Thái Phó dừng lại một chút, mắt lóe lên tia sáng, không vội vàng hỏi câu thứ ba: “Câu chuyện "Nang huỳnh ánh tuyết"* kể về gì?”

(Thành ngữ: Nang huỳnh ánh tuyết (May túi bắt đom đóm và phản xạ ánh sáng từ tuyết trắng)

Trong thời Tấn (265–420 sau CN), hai cậu bé nghèo khó đã biết sử dụng lợi thế của mùa vụ để học bài.

Mỗi đêm hè, một cậu bé đi ra ngoài đồng và bắt hàng chục con đom đóm để làm đèn thắp sáng. Cậu bé còn lại thì học ngoài trời trong mùa đông tuyết giá. Tại sao?

Một buổi tối mùa đông, khi nằm trong giường của mình, cậu thấy bên ngoài sáng hơn trong nhà mình do tuyết phản chiếu. Vậy nên, cậu quyết định ra ngoài trời, tận dụng ánh trăng phản chiếu trên mặt đất đầy tuyết để đọc sách. Mỗi khi tay cậu bé tê cóng không cầm sách được nữa, cậu sẽ chạy vài vòng quanh cánh đồng trước khi quay lại học bài.

Hai cậu bé này sau đó đã trở thành Lại bộ Thượng thư và Ngự sử Đại phu.)

Câu chuyện này đã trở thành thành ngữ trong thời hậu thế, lúc viết văn không biết đã sử dụng bao nhiêu lần, chỉ là Khúc Độ Biên không biết trong thế giới này, nhân vật chủ đạo của thời Tấn có phải là Trương Dận không, nên mơ hồ trả lời về triều đại và tên người.

Hắn trả lời: “Học trò nhà nghèo, không có tiền mua đèn, mùa hè bắt đom đóm làm đèn để đọc sách ban đêm, sự cần cù của người xưa khuyến khích hậu thế ham học.”

Phương Thái Phó vỗ tay, trả sách lại cho hắn.

“Đều đúng rồi. Con yên tâm, lão phu đã hứa thì nhất định sẽ làm, ta sẽ không tiết lộ chuyện này.”

Phương Thái Phó nghĩ một lúc, “Sau này, mỗi cách một ngày con đến học đường một lần, thời gian ta dạy học khác với các phu tử khác. Lão phu đã tha cho con, nhưng các phu tử khác không dễ nói chuyện như lão phu đâu.”

Đây là muốn che giấu cho hắn sao?

Nhưng họ vừa mới gặp nhau, lão phu tử này cho rằng hắn là con riêng, là đứa trẻ do cung nữ trong hậu cung và thị vệ sinh ra – thân phận này ở triều đại nào cũng đều là tội chết.

Lão phu này thực sự yên tâm để một đứa trẻ không rõ lai lịch cùng học với các hoàng tử sao?

Có lẽ biểu cảm hoài nghi của hắn quá rõ ràng, Phương Thái Phó vuốt râu và nói thêm một câu, “Cũng vẫn câu nói đó, lão phu không quản chuyện trong cung, chỉ cần trong học đường này, đều là học trò của lão phu.”

Bất kể triều đại nào, đều có những thầy giáo cả đời chỉ vì dạy học, nhân cách cao thượng, Khúc Độ Biên kính trọng lão phu tử này hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn giữ sự nghi ngờ, nhiều nhất chỉ là biểu hiện ngoan ngoãn bên ngoài.

“Thầy là một phu tử tốt,” Khúc Độ Biên thu dọn cái túi nhỏ của mình và đeo lên vai, chân thành nói, “Cảm ơn thầy. Nhưng con không thể hại thầy, khi con đi rồi, thầy vẫn nên tiết lộ chuyện này.”

Nếu không, dù không bị phạt, cũng sẽ bị trách. Ở đây có Ất Thập Nhị, sự tồn tại của hắn không thể che giấu được, không thể vì chuyện này mà hại người khác.

Phương Thái Phó nhướng mày, không trực tiếp trả lời, mà nói, “Được rồi, lão phu đi đây, con đến bằng cách nào thì về bằng cách đó, nhớ kỹ, đừng nói với ai rằng lão phu biết con, hiểu chưa?”

Khúc Độ Biên gật đầu.

Đợi khi lão phu tử rời khỏi học đường, hắn liền cúi xuống bên cửa sổ, chưa đầy ba phút sau, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng dế kêu, Khúc Độ Biên vui vẻ kêu lên, “Tiểu Xuân~”

Ôn Tiểu Xuân liền nhô người vào, cảnh giác nhìn xung quanh, không nói nhiều, bế đứa trẻ rời khỏi học đường một cách nhanh chóng.

Không lâu sau khi họ rời đi, Phương Thái Phó lại xuất hiện, vuốt râu và nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Không ngờ, đứa trẻ không ai để ý đến lại là một đứa trẻ thông minh như vậy.”

Chuyện cung nữ và thị vệ tư thông sinh ra đứa trẻ là thật, nhưng từ đó về sau, cả cung đã bị rà soát nhiều lần, chắc chắn không còn chuyện như vậy xảy ra nữa.

Sống hơn năm mươi tuổi, trải qua hai triều đại, Phương Thái Phó vừa nhìn thấy mặt đứa trẻ đó đã hiểu ngay nó là ai—

Tiểu điện hạ của điện Cư An.

Con của Vân Phi.

Truyền thuyết nói rằng hắn là nghiệp thai tái sinh, người đã gϊếŧ chết mẹ ruột khi sinh ra.

Khi Vân Phi qua đời, bệ hạ đã ngừng triều chính suốt ba ngày. Các đại thần cũng được nghỉ ba ngày, không ai có thể quên Vân Phi, và cũng không quên hoàng tử mà nàng đã sinh ra.

Đứa trẻ ấy dường như chưa đầy ba tuổi.

Hơn nữa… dù Tiểu Điện hạ nói trước đây đã học một số thứ, nhưng Tam Tự Kinh chỉ mới học đến đoạn mà cậu vừa trả lời, còn điển cố "Nang huỳnh ánh uyết" mà cậu vừa kể lại gần như là đoạn cuối của Tam Tự Kinh.

Có lẽ do không tin tưởng ông nên cậu không nói thật. Những câu hỏi của ông rất đơn giản, nhưng người trả lời lại là một đứa trẻ nhỏ như vậy, quả thật thông minh.

Phương Thái Phó suy nghĩ một lúc, không nhịn được mà cảm thán.

Đứa trẻ sống trong góc tối của cung điện dường như lẽ ra phải có tính cách tự ti, hướng nội và nhạy cảm. Nhưng khi ông nhìn vào mắt đứa trẻ, chúng lại sáng trong, không chút u uất.

Thậm chí cậu còn dám đùa về tổ tiên các hoàng đế.

Nhìn xem, nếu những lời đó mà đến tai tiên hoàng và hoàng hậu, chắc chắn họ sẽ đến trong giấc mơ để đánh vào mông… long bào của bệ hạ, hỏi xem ông dạy dỗ con cái kiểu gì.

Đánh cược mạng sống của chín đời tổ tiên khiến lão phu tử cảm thấy kinh hãi.

Nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại.

Phương Thái Phó nhẹ nhàng thở dài.

Dạo gần đây, dù bệ hạ rất tức giận vì cung nhân đối đãi tệ với Cư An điện, nhưng tâm tư thật sự của ngài không ai hiểu được. Không ai dám hỏi về chuyện của Vân Phi và Tiểu Điện hạ.

Tiểu Điện hạ có chí học hành, lại có mối thâm giao với người từng giữ kiếm hầu, lão phu tử mắt mờ này sẽ giả vờ không biết có người trốn dưới bàn.

Một đứa trẻ nhỏ như vậy, tạm thời cứ để trong tầm mắt mà theo dõi.

Ất Thập Nhị đã ở đó một lúc, đợi khi Phương Thái Phó cũng rời đi, anh mới rời khỏi.

---

“Điện hạ có đói không?”

Trên đường ôm Khúc Độ Biên về Cư An Điện, Ôn Tiểu Xuân ít nói nhưng lại hỏi liên tục.

Khúc Độ Biên nhìn Ất Thập Nhị ngày càng xa, nghĩ rằng hắn ta chắc đang đi báo cáo cho chủ nhân của mình, “Cũng được thôi.”

Ôn Tiểu Xuân nắm chặt tay hắn, “Tay lạnh quá, mau rút tay vào, đừng để lộ ra ngoài.”

Khúc Độ Biên: “Tay dính bụi than, sẽ làm bẩn quần áo.” Trời lạnh như thế này, quần áo khó giặt và khó khô, lạnh một chút cũng không sao.

Ôn Tiểu Xuân đột nhiên im lặng.

Dù cuộc sống ở Cư An Điện đã khá hơn, mọi thứ đều được chuẩn bị theo tiêu chuẩn hoàng tử, nhưng không có sự so sánh thì không có tổn thương.

Cậu đã trông thấy các hoàng tử ở Đông Uyển Lục Điện, họ mặc áo lông dày, sang trọng, đến học đường.

Họ có sự quan tâm của hoàng đế, tình yêu thương của mẫu phi, có thể chính đáng nhận được sự giáo dục của hoàng tử, ăn uống không lo. Trong khi Tiểu Điện hạ thậm chí còn phải nhặt nhạnh giấy và sách bút.

Vì lời tiên tri chết tiệt đó, ngay cả việc học cũng chỉ có thể lén lút trong góc.

Khúc Độ Biên: “Tiểu Xuân, hôm nay ở học đường ta học được nhiều điều, vị phu tử đó là người tốt, giảng dạy rất hay...” Khúc Độ Biên không nói về việc Phương Thái Phó phát hiện ra mình, bởi vì nói ra chỉ khiến mọi người thêm lo lắng, có thể sau này sẽ không được đến học đường nữa.

Thực ra nếu phu tử muốn bắt hắn, thì hoàn toàn không cần phải để hắn đi, có thể hành động ngay tại chỗ.

Hắn không cảm thấy có ác ý, nên quyết định nhìn nhận vấn đề này một cách lạc quan.

Khúc Độ Biên nói chuyện, Ôn Tiểu Xuân chỉ nhẹ nhàng đáp lại, nhìn thấy Tiểu Điện hạ không hề hay biết gì, vui vẻ lau bụi than trên tay.

Chỉ lén nghe một buổi học mà đã vui như vậy.

Con người ai cũng sợ sự so sánh.

Nếu chưa từng gặp các hoàng tử khác thì cũng không sao, đằng này hôm nay lại nhìn thấy rõ ràng.

Sự khác biệt giữa các hoàng tử và Tiểu Điện hạ quá rõ ràng, hình ảnh của họ cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh, sự chênh lệch quá lớn khiến lòng cậu càng thêm khó chịu.

Ôn Tiểu Xuân nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ.

Ôn Tiểu Xuân: “Điện hạ yên tâm, một ngày nào đó, tất cả những gì thuộc về người sẽ trở về với người.”

Khúc Độ Biên: “Hửm?” Khúc Độ Biên ngừng lời, từ giọng nói của Ôn Tiểu Xuân, hắn cảm thấy có điều gì đó khác lạ, liền quay đầu nhìn kỹ.

Ôn Tiểu Xuân đang tỉ mỉ lau bụi than trên ngón tay cậu.

Hình ảnh này khiến Khúc Độ Biên bất giác liên tưởng đến một trong những trợ lý quản lý fan club của mình ở kiếp trước.

Trợ lý đó rất ngoan ngoãn và nghe lời, là fan hâm mộ trung thành của sự nghiệp của hắn.

Sau này hắn mới biết, trợ lý ngoan ngoãn ấy còn là phó nhóm của một nhóm fan cực đoan khác của hắn. Với cái nhìn thương cảm về sự đáng thương của hắn, hét lên “Anh chỉ có chúng tôi thôi”, gần như một tay gây ra vụ fan tấn công công ty sau này – Khúc Độ Biên gần như bị ám ảnh bởi từ “anh” ấy.

Khúc Độ Biên tự cho rằng bản chất của mình là rất vui vẻ, lạc quan, thiện lương và nhiệt tình, những điều khác chỉ là kỹ năng phòng thủ và phản công để đối phó với những người nhắm vào hắn.

Kiếp trước vì chương trình tuyển chọn tài năng, fan hâm mộ có một cái nhìn lý tưởng về hắn, liên quan trực tiếp đến những gì hắn làm trong chương trình. Nhưng từ khi xuyên không đến hiện tại, hắn chỉ bán sự đáng yêu, ngoài lần gây rối ở Đại Thiện Phòng, hắn không làm gì khác cả!

Khúc Độ Biên đột nhiên ôm mặt Ôn Tiểu Xuân, kéo má của cậu, nhìn nghiêm túc từ trái sang phải.

Ôn Tiểu Xuân bừng tỉnh, khuôn mặt vẫn còn ngây thơ bị kéo trông rất buồn cười, chút khí chất u ám ban nãy biến mất, cậu trợn to mắt, ú ớ vài tiếng.

Ôn Tiểu Xuân: “Điện hạ, đừng nghịch nô tài! Cẩn thận ngã!”

Khúc Độ Biên an tâm.

Quả nhiên là ảo giác thôi.

Hắn thả tay, nhìn vết bẩn trên mặt Ôn Tiểu Xuân và cười lớn: “Trông như một con mèo lớn.”

Nếu như Diệp Tiểu Viễn còn quản hắn vì lo lắng cho sức khỏe của Khúc Độ Biên, thì Ôn Tiểu Xuân càng ngày càng thể hiện sự nuông chiều.

Cậu chỉ đặt tay lên lưng Khúc Độ Biên, hơi bất lực.

Ôn Tiểu Xuân: “Đúng, nô tài là con mèo lớn. Điện hạ, cẩn thận cười đến ngã đấy.”

【Nhân vật: Ôn Tiểu Xuân】

【Độ hảo cảm: 41】

Khúc Độ Biên càng vui hơn, vỗ vai Ôn Tiểu Xuân: “Được, về ăn cơm thôi!”

Khi hai người trở về Cư An Điện, Diệp Tiểu Viễn lại chào hỏi một lượt, Khúc Độ Biên tự nhiên giấu chuyện về lão phu tử, chỉ nói: “Sau này cách ngày đi một lần.”

Diệp Tiểu Viễn: “Như vậy cũng tốt, đỡ phải chịu lạnh mỗi ngày.”

Sau bữa trưa, Khúc Độ Biên ngủ một lát, đến buổi chiều thì bắt đầu luyện viết.

Bút than của Đại Chu là loại không có vỏ bọc, dùng khá nhanh mòn.

Diệp Tiểu Viễn cho rằng bút than làm tổn thương da, nên quấn vải mỏng lên trên, Khúc Độ Biên lúc đầu thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần cũng quen.

[Thật sự, các chữ tôi không biết không thể dùng pinyin thay thế sao? Cậu cũng hiểu mà, mọi người đều là quan hệ chủ-tớ, đừng cứng nhắc như vậy được không?] Khúc Độ Biên hỏi.

Mô phỏng viên: [Chỉ ghi nhận chữ viết của triều đại nơi ký chủ đang sống.]

[Nhưng trên mô phỏng viên vẫn hiển thị chữ giản thể của thế kỷ 21 mà!]

Hắn không bận tâm liệu nếu mô phỏng viên hiển thị chữ của Đại Chu thì hắn có hiểu được không.

Mô phỏng viên: [......]

Mô phỏng viên nghiêm túc trả lời: [Chữ viết khác được gửi vào sẽ không có hiệu lực.]

Được thôi.

Khúc Độ Biên nghiến răng, bắt đầu luyện viết một cách nghiêm túc.

Nét bút trên giấy ngoằn ngoèo, rất khó coi. Hắn cố tình dùng tay phải để viết, vì chữ viết tay trái của hắn từ kiếp trước đã thành hình, dù là bút cứng hay bút mềm đều mang phong cách cá nhân, viết ra dễ bị lộ.

Trong riêng tư, hoặc khi đánh dấu trong sách bằng pinyin hay ký tự đơn giản thì dùng tay trái viết cũng không sao, dù sao người khác không hiểu, nhưng những lúc khác thì không được.

Khúc Độ Biên quyết định luyện chữ tay phải của mình, coi như học lại từ đầu.

Hắn chép lại nội dung Tam Tự Kinh học hôm nay, viết đến một nửa thì mỏi tay, giảm nhẹ lực, chỉ cần bút than nhẹ nhàng để lại vết trên giấy.

Viết xong một lượt, hắn lật sách đối chiếu những chữ mình quên, nhìn kỹ hai lần, ghi nhớ kỹ. Tiếp theo, hắn lọc ra những chữ thường dùng trong đó, liệt kê riêng ra một tờ giấy.

Hắn rung rung tờ giấy, nhìn những nét chữ xấu xí như gà bới trên đó, cảm giác thành tựu dâng trào trong lòng.

Nhưng câu hỏi cuối cùng mà lão phu tử hỏi về tích chuyện Năng Hành Ứng Tuyết, dường như không nằm trong nội dung cậu vừa ôn tập.

… Đợi đã!

Khúc Độ Biên đột nhiên mở to mắt.

Đó là nội dung sau Tam Tự Kinh, đã vượt xa phạm vi hắn nghe giảng trong lớp! Kiếp trước, hắn được học vỡ lòng rất tốt, câu này quen thuộc đến mức không thể quen hơn, khi đó hắn không nghĩ đến.

Lão già đáng ghét, trông mặt mũi hiền lành mà lại gài bẫy hắn! Nếu đổi thành câu ít dùng hơn, hắn sẽ không trả lời được phải không?

Không ổn rồi.

Khúc Độ Biên ngồi xổm trên ghế, càng nghĩ càng thấy đây là một cái bẫy lớn.

Hiện tại, việc học trước có thể được cho là có người dạy và thông minh, nhưng đó là lời nói dối của hắn với phu tử, hắn không có ai bên cạnh biết chữ để dạy hắn, tuyệt đối không thể để phu tử biết hắn chỉ mới học một ngày chưa đầy.

Nếu không, với danh tiếng "nghiệt thai chuyển thế", tiểu thiên tài có thể trở thành đại yêu nghiệt.

Không chỉ là cái bẫy lớn, mà còn là lỗ hổng cản trở việc hắn sống vui vẻ lâu dài!

Cần phải sửa chữa trước.

Nghĩ đến đây, Khúc Độ Biên cầm tờ giấy liệt kê các chữ và chạy nhanh ra cửa, hét lớn.

Khúc Độ Biên: “Diệp Tiểu Viễn, Tiểu Xuân, lại đây, ta dạy các ngươi những chữ học được hôm nay ở học đường!”

Không chỉ để lấp lỗ hổng cho mình. Người sống trong cung, biết nhiều chữ hơn luôn là điều tốt.

Hãy cùng học đi!

__________

Tác giả: Đến rồi đây!