Chương 13.1: Thăm dò.

Nhờ phúc của hoàng đế, Yến Xu lại may mắn được ngồi ngự liễn.

Ngự liễn vừa rộng rãi vừa vững vàng, tốc độ thì miễn bàn, nhưng sau khi uống hết nửa tách trà, hai người đã đến Từ An Cung.

Đợi đến lúc đi vào trong điện mới thấy, Chu Quý Phi, Ninh Phi, An Tần và Lệ Tần đã đến đây rồi.

Lúc này, nhìn thấy nàng đi đến cùng hoàng đế, ánh mắt của mấy người bọn họ gần như bốc cháy, nhưng lại phải kính cẩn hành lễ với Vũ Văn Lan: “Tham kiến bệ hạ.”

Vũ Văn Lan nói miễn lễ, bước vài bước đến bên mép giường của Thái Hậu.

Chỉ thấy Thái Hậu xõa tóc búi cao, trên đầu mang theo đai buộc trán, sắc mặt tái nhợt, mấy cung nữ đang quỳ bên giường, xoa trán vuốt ngực.

Vũ Văn Lan nói: “Nhi thần tới muộn, mẫu hậu thấy thế nào rồi?”

Trương Thắng Khang của Thái Y Viện đang đợi trong điện vội nói:“Khởi bẩm bệ hạ, thời tiết gần đây rất lạnh, đã làm bệnh cũ của Thái Hậu tái phát, mấy ngày nữa Thái Hậu chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, uống thuốc đúng giờ, chậm rãi điều trị mới được.”

Vũ Văn Lan gật đầu, nói với Thái Hậu: “Mấy ngày nay trẫm ít tới thăm Thái Hậu, ngài chịu khổ rồi.”

Thái Hậu chậm rãi mở mắt ra, yếu ớt đáp: “Sao có thể trách bệ hạ được? Năm đó lúc ai gia lâm bệnh, bệ hạ còn chưa được sinh ra đâu.”

Hầu hết mọi người trong cung đều biết một chút chuyện cũ của Thái Hậu —

Nghe nói Thái Hậu xuất thân danh gia vọng tộc, là thê tử của tiên đế, cũng là người đầu tiên hạ sinh Hoàng Trưởng Tử, có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Nhưng sau đó, Hoàng Trưởng Tử không may đã chết yểu khi chưa tròn 1 tuổi.

Lần đầu Thái Hậu làm mẹ, không chấp nhận được đả kích này, trong thời gian nửa năm bà đều dùng nước mắt rửa mặt, lí do của căn bệnh đau đầu tim đập nhanh này cũng từ đây mà nên.

Thậm chí sau này bà không thể sinh thêm đứa con nào nữa, trùng hợp thay Huệ Phi mẹ của hoàng đế đang tại vị mất sớm, bà đã mang hoàng đế về bên cạnh để nuôi nấng.

Người bên ngoài đều biết tình mẫu tử của bọn họ rất sâu đậm, nhiều năm nuôi dạy dưỡng dục, tình cảm sớm đã thâm sâu hơn tình cảm mẫu tử ruột.

Bởi vậy, Vũ Văn Lan lại tự trách nói: “Nếu trẫm quan tâm mẫu hậu nhiều hơn, bệnh cũ của mẫu hậu cũng sẽ không tái phát.”

Thái Hậu nói: “Bệ hạ cai quản đất nước, được bách tính kính yêu, ai gia cũng tự hào vì bệ hạ, không cần lãng phí thời gian trên người ai gia làm gì.”

Thái Hậu đang nói đột nhiên lại hỏi: “Nghe nói mấy ngày trước bệ hạ bị thương? Có nghiêm trọng không?”

Vũ Văn Lan hơi dừng lại, mặt không đổi sắc đáp: “Chẳng qua chỉ là vết thương nhỏ do lúc luyện kiếm mà ra, cũng không nghiêm trọng.”

Bệ hạ vừa nói xong, giọng của mấy người phụ nữ đứng bên cạnh đã vang lên bên tai—

Chu Quý Phi thầm nghĩ: 【 Quả nhiên là thật. 】

An Tần khá đắc ý: 【 Tin tức của ta có thể giả được sao?】

Mà Ninh Phi và Lệ Tần lại kinh ngạc: 【Vậy mà lại là thật sự sao? 】

Yến Xu cảm thấy có chút không đúng lắm, sao Thái Hậu lại biết chuyện bệ hạ bị thương?

Vũ Văn Lan mặt không biến sắc, nói với Thái Hậu: “Chuyện cỏn con như vậy, lại truyền đến chỗ ngài sao? Không biết là kẻ nào lắm miệng, khiến ngài lo lắng.”

Thái Hậu nói: “Trong lúc vô tình ai gia đã nghe được chuyện này, bệ hạ không có việc gì là tốt rồi, sau này vẫn phải cẩn thận một chút.”

Vũ Văn Lan đáp một tiếng, lại nghe thấy tiếng thở dài trong lòng Thái Hậu: 【 Những người này đến đây, còn không phải là đến thăm dò tin tức sao? 】

Vừa nói xong, có cung nữ mang theo canh thuốc bước vào, nữ quan bên cạnh Thái Hậu tên Trúc Thư đang muốn nhận lấy, lại bị Chu Quý Phi giành trước, bước đến nói: “Để thần thϊếp hầu hạ Thái Hậu uống thuốc .”

Thái Hậu không cách nào từ chối, để cho nàng ta hầu hạ mình .

Bên kia, Ninh Phi hừ lạnh trong lòng:【 Nghĩ rằng người khác không biết hai người là dì cháu sao? Ngươi còn ra vẻ nịnh bợ như vậy?】

Lệ Tần cũng chế giễu theo: 【 Chu Quý Phi biết hầu hạ người khác uống thuốc à, đừng làm Thái Hậu phỏng vì nóng đấy! 】

An Tần thì lại ngưỡng mộ không thôi: 【 Lúc nào mới có thể đến lượt ta chứ?】