Chương 17.1: Lệ Tần ngã ngựa.

Những lời này vừa được nói ra, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc.

Sao lại có người to gan như vậy?

Vũ Văn Lan nói : “Giải lên đây.”

Phú Hải vội đáp một tiếng, kêu người đưa một tiểu thái giám bị trói đến trước ngự tiền.

Tiểu thái giám kia mặt mũi bầm dập, vô cùng sợ hãi liều mạng quỳ xuống đất dập đầu nói: “Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng...”

Mà vẻ mặt của đám người Ninh Phi Lệ Tần thì lại lập tức thay đổi.

Tiêu rồi, sao lại điều tra ra Tiểu Quý Tử rồi?

Vũ Văn Lan chỉ hỏi tiểu thái giám: “Là ai đã sai ngươi điều tra chuyện của trẫm?”

Tiểu thái giám run run rẩy rẩy nói: “Là... Là...”

Vào thời khắc mấu chốt, đã thấy Ninh Phi bỗng nhiên quỳ xuống đất nói: “Xin bệ hạ bớt giận, là mấy ngày trước đây Lệ Tần đã nói cho thần thϊếp chuyện ngài bị thương , cũng do thần thϊếp lo lắng cho long thể của bệ hạ nên mới...”

Cái gì?

Mặt mũi Lệ Tần trắng bệch, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ninh Phi nương nương, ngài...”

“Câm mồm!”

Ninh Phi lạnh giọng trách mắng: “Ngươi thật là to gan lớn mật không đúng mực, vậy mà lại dám tìm hiểu chuyện của bệ hạ? Chẳng lẽ không biết có hậu quả gì sao?”

Vừa nói vừa nhìn nàng ta với ánh mắt đầy cảnh cáo.

Trưởng Công Chúa Vũ Văn Yên cũng lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng ta.

Lệ Tần ngẩn ra, lại do dự.

Cô mẫu nàng ta vừa mới hoà li với Lâm Võ Hầu nhà mẹ đẻ của bản thân nghèo túng, sao có thể chống lại Trưởng Công Chúa?

Nhưng nếu nàng ta nhận, đó chính là tội lớn!

Tất nhiên là Lệ Tần không cam lòng, lặng lẽ tìm kiếm một vòng ở trong điện, ánh mắt dừng trên người Lâm Võ Hầu và thế tử Tôn Triển Bằng.

Đó là cũng từng là tôn trượng của nàng ta, Triển Bằng cũng là do cô mẫu nàng ta sinh ra, xét một tầng quan hệ này, ắt hẳn sẽ giúp nàng ta nói chuyện đúng không?

Nhưng mà, Lâm Võ Hầu vốn dĩ không nhìn nàng ta, vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ.

Nàng ta lại nhìn biểu đệ Tôn Triển Bằng, thấy thanh niên kia có chút do dự, nhưng sau đó xoay mặt tránh đi.

Lệ Tần tuyệt vọng.

Mấy năm nay nàng ta dựa vào Ninh Phi, có được tất cả đều là dựa vào mối quan hệ với Ninh Phi, bây giờ Ninh Phi muốn bản thân nàng ta chịu trách nhiệm, hoàn toàn sẽ không có người nào giúp nàng ta.

Vì thế Lệ Tần đành phải quỳ xuống đất khóc nói: “Thần thϊếp cũng chỉ là lo lắng cho long thể của bệ hạ, xin bệ hạ khai ân, bỏ qua cho thần thϊếp lần này...”

Lại thấy Phú Hải nói: “Khởi bẩm bệ hạ, còn có một chuyện, hôm qua ở Điện Cam Lộ có một cung nữ đã hạ độc trong nước rửa mặt của Lý Quý Nghi, mưu toan khiến cho Lý Quý Nghi bị hủy dung, may mà Lý Quý Nghi kịp thời phát hiện. Trải qua thẩm vấn, tên cung nữ kia nói là bị Lệ Tần nương nương sai khiến.”

Phú Hải vừa nói xong, cuối cùng Yến Xu cũng biết là ai đã hại mình.

Đương nhiên, Phú Hải quả thực là càng già càng lão luyện, thấy lúc này Lệ Tần không thể xoay chuyển trời đất, mới nói việc này ra, tất nhiên nàng ta sẽ hết đường chối cãi.

Mà nhìn Lệ Tần, quả nhiên là nàng ta muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nữa.

Sau đó, lại nghe thấy Quân Vương lạnh lùng nói: “Đưa vào lãnh cung, răn đe cảnh cáo.”

Lệ Tần ngồi sụp xuống.

Xong rồi, hoàn toàn kết thúc rồi...

Cách đó không xa, khắp người Ninh Phi phát lạnh, trong lòng còn sợ hãi, nhìn cũng không dám liếc nhìn nàng ta lấy một cái.

Vũ Văn Lan lại không buông tha cho Ninh Phi, lạnh lùng nhìn nàng ta nói: “Ngươi đang có vị phân là phi, lại đúng sai chẳng phân biệt được, gây ra sự náo loạn ngày hôm nay, khiến người ta cười đến rụng răng. Ngay trong ngày hôm nay bắt đầu cấm túc 30 ngày, ở trong điện tự suy nghĩ lại, không được ra ngoài.”

“Bệ hạ...”

Ninh Phi muốn phản bác, nhưng nhìn thấy Trưởng Công Chúa lắc đầu với nàng ta.

Nàng ta không dám nói thêm gì nữa, chỉ có thể quỳ xuống đất khóc rồi nói: “Thần thϊếp tuân mệnh.”

Vũ Văn Lan phân phó Phú Hải: “Phái người đưa bọn họ trở về.”

Phú Hải vội đáp một tiếng, gọi mấy cung nữ thái giám "Mời" hai người này ra ngoài.

Vũ Văn Lan lại liếc mắt tiểu thái giám kia, nói: "Xử lý theo cung quy."

Theo như cung quy thì… người nọ sẽ bị đánh chết!