Chương 23: Bị bắt cóc rồi

"Nếu người đã không muốn uống thuốc thì thôi, thần không dám ép người nữa, nương nương"

"Được, thế ngươi ra ngoài đi"

"Vâng nương nương"

5 ngày sau, Thương Lạc đã khỏe hơn nhiều. Cô nhận được tin xác của Hoàng thượng được chôn ở nghĩa trang phía sau nhà cô. Thương Lạc liền chạy đến đó. Khi chạy đến đó, xác của Hoàng thượng đang nằm trong một chiếc hộp thủy tinh, rất rộng và long trọng.

Cô chạy đến và khóc rất nhiều bên chiếc hộp thủy tinh ấy. Nước mắt tuôn rơi giàn giụa

"Hoàng thượng, tại sao người bỏ thϊếp lại một mình. Tại sao vậy chứ hoàng thượng. Có phải người hết yêu thϊếp rồi đúng không hoàng thượng. Nếu thiếu người làm sao thϊếp sống đây. Tại sao người bỏ thϊếp, hoàng thượng người đừng ngủ nữa có được không." -nước mắt rơi ướt áo của Thương Lạc.

Bỗng nhiên cô bị ai đó đánh vào đầu và ngất đi. Lúc tỉnh lại cô đã bị trói hai chân hai tay và bịt miệng. Cô cố gắng và tháo được bịt miệng. Sau đó cô la lớn lên:

"Có ai không, có ai ở đây không. Xin cứu tôi với, tôi bị bắt cóc. Có ai không?"

"Đừng la nữa vô ích thôi Mộng Thu à."

"Ai đó, tại sao ngươi biết ta là Mộng Thu"

"Ha ha ha" -bước ra trước mặt Thương Lạc

"Cha, cha làm gì ở đây vậy. Sao lại bắt con"



"Mộng Thu, ta không phải là cha ngươi. Hứ đồ bất hiếu"

"Định Hải Nghĩa, ông nói linh tinh gì vậy."

"Linh tinh à, ha ha ha ha"

"Đừng có cười nữa đồ đê tiện"

"Mộng Thu, con nói ta đê tiện đó sao"

"Phải, đúng là như vậy. Định Hải Nghĩa ngươi mau thả ta ra"

"Ngươi mơ à, còn lâu ta mới thả ngươi"

"Định Hải Nghĩa ngươi muốn gì nói đi. Ta có thể cho ngươi rất nhiều vàng. Nhưng xin ông hãy thả tôi ra"

"Những thứ đó, tôi không cần đâu. Ta không bao giờ thả ngươi. Đừng có mà vọng tưởng nữa, ngồi im đi."

"Định Hải Nghĩa, Định Hải Nghĩa. Ngươi đi đâu vậy, mau cởi trói đi. Định Hải Nghĩa, đồ đáng ghét. Đồ đê tiện. Mau cởi trói cho ta, đừng đi mà"

"Đừng la hét nữa Mộng Thu à, nếu còn phát ra âm thanh, hôm nay đừng mong được ăn cơm. Ha ha ha ha ha