Chương 8: Mù

Hệ thống: "Ngài buông lỏng tinh thần đi."

Hệ thống suy tư, nhất thời lấy ra nó một nửa bản nguyên số liệu đưa qua. Nghĩ thế nào cũng không thể chịu thiệt, lớn gan rút đi Chu Bạch một chút năng lượng.

Bắt đầu cài đặt số liệu không gian, phong ấn Chu Bạch kí ức cùng trí tuệ và tình thần lực.

"Keng, kí ức phong ấn."

"Keng, Trí tuệ phong ấn."

"Keng, thiết trí năng lượng thành công."

"Keng, rút ra năng lượng."

"Keng, giải trừ trói định... 1%, 5%,...100%."

Một đám thanh âm hiện lên trong đầu, hệ thống chột dạ không dám nói gì rời đi. Chu Bạch kinh ngạc, lá gan này hệ thống còn rất lớn! Nhưng cũng không tức giận, Chu Bạch là cười ngất đi.

Tình thần lực cuối cùng sắp xếp kia hệ thống năng lượng. rồi ngủ say!

Ngã xuống đi Chu Bạch đột nhiên hư không tiêu thất, tại một nơi xuất hiện một người nằm bất tỉnh. Trời mưa, một chếc xe sang đi ngang qua dừng xe, đi xuống ôm người vào trong xe, lái xe rời đi!

Chu Bạch tỉnh lại, nhưng cậu không nhớ gì, còn nhìn không thấy. Ngoại trừ biết mình gọi Chu Bạch!

Buồn bực thật sự, cậu có một cái anh trai. Kể cho cậu rằng cậu gặp tai nạn. Mất trí nhớ, cậu không tin lắm. Nhưng cũng không có cách. Cậu có nhớ gì đâu, nhìn không thấy gì cũng hơi khó chịu!

Trong nhà anh trai mà cậu chẳng quen thuộc gì cả, còn cần người chợ giúp. Nên Chu Bạch chỉ thích ngồi trong phòng đàn, đàn ra những phím đàn bất quy tắc nhưng là do cậu tạo ra, tự cảm thấy phi thường thú vị.

Dưới nhà có tiếng xe đi vào, cậu tuy mắt không nhìn thấy thính lực lại rất tốt. Hẳn là anh trai cậu trở về!

Thiệu Vũ Hạo đi lên, bước chân nhẹ nhàng. Đứng ở ngoài cửa nhìn vào, ngây người! Thật sự cậu rất đẹp, ngoài cửa sổ ánh sáng phủ xuống, cậu như thánh khiết không nhiễm thế gian dơ bẩn thiên sứ vậy.

Thiệu Vũ Hạo cũng không biết Chu Bạch, đêm đó hắn trên đường trở về. Lần đầu tự lái xe, cư nhiên gặp được người ngã xuống. Tưởng kẻ lừa đảo hắn vốn đã muốn rời đi, nhưng trời mưa thế này lại nhìn kia nằm xuống cũng không tre dấu được mảnh mai thân ảnh! Cắn răng, vấn là làm một lần đi qua lay người. Nhưng chính thấy một cái dung mạo cực đẹp người, tâm hắn có điểm mất khống chế. Đẹp như vậy người sao có thể bị bỏ rơi ở đây không ai quản, quả thực hắn lại tức lại đau lòng ôm lấy người đi thẳng hắn tư nhân bệnh viện!

Đầu óc sau khi thanh tỉnh lại, hắn thấy thật kỳ quái, mình làm sao sẽ vì một người xa lạ mà đau lòng lên, thật sự là buồn cười vì cậu đẹp ư? Trên đời có bao nhiêu người đẹp a! Tuy nói cậu thật sự là người đẹp nhất người hắn đã từng thấy. Hắn có điểm bối rối, lại không nhớ được cậu dung mạo chỉ nhớ rõ rất đẹp. Kỳ quái tưởng chẳng lẽ cậu là ác ma, lại phản bác cậu tất nhiên là thiên sứ! Phản ứng lại đây lại cảm thấy mình giống như gặp một người rồi dĩ nhiên như chúng tà lung tung loạn nghĩ được những thứ chẳng khoa học chút nào!

Hắn muốn rời đi, nhưng bác sĩ đẩy người đi ra. Hắn nhìn lại chính thấy yếu ớt nằm nhắm mắt cậu, lí trí mách bảo người này thật nguy hiểm. Như thuốc phiện vậy, hắn nên rời đi. Nhưng thân thể rất thành thật đứng đó, bác sĩ nói cậu không sao cả. Duy nhất mắt là không nhìn thấy, hắn kinh ngạc! Thở dài cảm thấy mình thật điên rồi. Bảo người chăm sóc cậu, liền rời đi!

Cậu tỉnh lại, hắn đi làm chỉ được người thông báo cho biết, tới bệnh viện lại nghe bác sĩ nói cậu mất trí nhớ. Đột nhiên ác ý hiện lên, hắn không thương tiếc ngược lại nội tâm ẩn, ẩn vui mừng. Trong lòng hắn như có một thanh ác ma thành âm nói nhỏ, có đươc cậu.

Hắn nghĩ, có lẽ cậu là thiên sứ, nhưng lại thức tỉnh xung quanh người có ý đồ với cậu ác ma!

Trong bệnh viện quả thực có vô số bác sĩ vì cậu điên đảo, hắn liền thuận tiện đưa cậu về nhà. Thật muốn trói cậu bên người từng giây từng phút nhìn cậu! Cảm giác đã tới gần như vậy nên là thoả mãn hạnh phúc, nhưng nội tâm ta chỉ chính là kêu gào không đủ.