Chương 23: Thân Phận

Tháng 9 trôi qua, mở ra một ngày mới tốt lành cho người dân khắp cả nước Ý, Kỳ Thư và Tề Vị An cũng không quên cùng hòa chung niềm vui trong lễ hội.

Không thể ăn mừng lễ hội mà không có rượu vang. Ý có lịch sử lâu đời về rượu vang và kỹ thuật sản xuất rượu vang tinh tế.

Ở những nơi như thị trấn, mỗi hộ gia đình đều làm rượu vang và mùa thu là thời điểm thích hợp để làm rượu.

“Chúng ta đi hái nho đi.” Kỳ Thư thay một chiếc áo phông và quần dài phù hợp rồi kéo Tề Vị An ra ngoài.

Kể từ khi nói ra những lời kìm nén và giấu kín ngày hôm đó, Kỳ Thư cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nhìn thẳng là bắt đầu buông bỏ, hóa ra bước đi đầu tiên không khó như cô nghĩ.

Khi phát hiện mình yêu Tề Vị An, cô đã trải qua những dòng suy nghĩ rối rắm, cô không dám thổ lộ hết tình cảm của mình với anh, ở thời điểm yên tĩnh của cuộc đời, cô không dám đánh cược liệu anh là cọng rơm cứu mạng hay cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà.

Cô lúc trước không có lòng tin, anh cũng không cho cô chút lòng tin nào.

Nhưng Tề Vị An dạo này đã rất khác, ngày nào cũng nói vào tai cô những "lời ngọt ngào", như mật ong, nói rằng cô là duy nhất và rất yêu cô.

Anh làm món thịt bò sốt cho cô, rồi gọi điện cho một đầu bếp để xin lời khuyên về cách làm mì cuộn bằng tay, 5 ngày nữa là sinh nhật anh nhưng anh cứ nghĩ mãi không biết nên mua quà gì cho cô.

Tuy anh ngốc nghếch nhưng vẫn có thể làm xao xuyến trái tim người phụ nữ cứng rắn như cô.

Tề Vị An xách giỏ đi theo Kỳ Thư một cách vui vẻ, vừa hái vừa ăn, anh chọn những nơi cao mà cô không thể với tới, sau khi hái xong anh sẽ lựa những trái trông to nhất và ngọt nhất đút cho cô.

Người dân thị trấn cho biết nho ở đây không phân thuốc, có thể ăn trực tiếp.

"Nó có ngọt không?"

"Ngọt."

Hái nho xong, hai người cùng tìm người chủ tiệm hôm trước để học cách nấu rượu.

Phải mất hai tháng để rượu lên men, họ sẽ rời thị trấn và quay trở lại Milan sau ba ngày, dự định vài ngày nữa sẽ bay về nước, người chủ tiệm hứa sẽ làm rượu và gửi về nước cho họ.

Phí chuyển phát nhanh đắt hơn rượu nhưng không quý bằng kỷ niệm và tình bạn nơi đất khách này.

"Dùng dụng cụ này để làm tróc vỏ nho và nghiền nát." Kỳ Thư dịch các bước được chỉ dạy cho Tề Vị An.

Máy nghiền không phải máy tự động mà là theo cách thủ công. Máy nghiền được làm bằng đá, người chủ tiệm nói rằng nó còn lâu đời hơn cô ấy, nhưng bao năm qua vẫn hoạt động tốt.

Hai người làm theo và thực hiện từng bước một.

Kỳ Thư so sánh những quả nho mà cô và Tề Vị An đã nghiền nát, của cô như là đang chơi đồ hàng, trong khi Tề Vị An có thể làm như lời chỉ dạy, các trái rất đồng đều.

Kỳ Thư thầm nói về sự công bằng của ông trời, Tề Vị An không giỏi sử dụng bộ não của mình, nhưng anh rất có tài trong các công việc thực hành, chẳng hạn như nấu ăn và nấu rượu.

Sau khi nho được nghiền nát, người chủ tiệm lấy ra một ít phụ gia thực phẩm màu trắng, rửa sạch bằng nước rồi cho vào.

Kỳ Thư hiểu ý, đó là để diệt vi khuẩn. Thêm men sau 12 giờ, thêm đường phèn sau 36 giờ, việc còn lại là loại bỏ vỏ nho.

Hai người trở về căn nhà nhỏ với rượu trên tay và chờ đợi thời gian.

Tề Vị An mỗi giây đặt hai đồng hồ báo thức, vẻ mặt nghiêm túc như đang tiến hành một cuộc thí nghiệm hóa học.

“Anh thích rượu đến thế à?" Kỳ Thư hỏi anh.

“Anh không biết, anh rất ít uống rượu.” Tề Vị An thành thật nói: “Nhưng nấu rượu cũng như nấu ăn, là việc anh có thể làm tốt, khiến anh cảm thấy mình bớt ngốc hơn.”

Kỳ Thư nghe xong cảm thấy có chút chạnh lòng, Tề Vị An đúng thật không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, nhưng một người bình thường lớn lên luôn phải gặp rất nhiều khó khăn.

Cô khó có thể tưởng tượng được khi không còn sự bảo vệ của gia đình, anh sẽ đối mặt thế nào với thế giới cạm bẫy ngoài kia.

Trong sáu tháng hẹn hò, cô dần dần phát hiện ra rằng Tề Vị An không phải là một giáo viên mỹ thuật bình thường như cô nghĩ, thói quen sinh hoạt và thái độ không cần thiết đối với tiền bạc của anh, không thể nào được nuôi dưỡng trong môi trường cằn cỗi.

Lần này ra nước ngoài cần xin xác minh visa, đơn của anh được duyệt nhanh hơn cô.

Cô không biết liệu một gia đình có điều kiện như vậy có chấp nhận Tề Vị An có mối quan hệ tình cảm với một người phụ nữ lớn hơn tuổi như cô hay không, Kỳ Thư trong tiềm thức coi mối quan hệ này còn lâu dài hơn cả suy tính ban đầu của mình.

"Mọi người đều có những thứ họ giỏi và những thứ họ không giỏi. Anh có thể vẽ, nấu ăn và làm mọi người vui vẻ. Anh đã làm rất tốt trong những lĩnh vực mà mình giỏi. Người chủ tiệm, Jessica và bà của cô bé, mọi người đều rất thích anh.”

Tề Vị An ngượng ngùng cười, anh có thể cảm nhận được người trong thị trấn rất thích mình, tất cả đều là vì gặp được Kỳ Thư.

Vì gặp Kỳ Thư nên anh đã dũng cảm cố gắng kết bạn với những người xa lạ; gặp Kỳ Thư anh đã học nấu và nhận ra mình có thể làm tốt thứ khác ngoài về tranh; được cô dẫn đến Nước Ý anh mới nhận ra thế giới rộng lớn đến mức nào, ra nước ngoài không chỉ có máy bay, phòng hội nghị, khách sạn và nhà hàng sang trọng mà còn có những chú bồ câu trắng ở đài phun nước Trevi ở Rome, những chiếc vòng tay ruy băng ở quảng trường Milan, món kem được bán trên các đường phố và thị trấn nhỏ này.

Vì đã cứu Jessica nên mọi người trong thị trấn đều rất quý mến anh, anh không cần phải sống trong khu biệt thự với nhiều lớp vệ sĩ, mỗi ngày mở cửa nhìn thấy hàng xóm, họ đều vẫy tay chào từ xa với anh.

Ở đây không ai cho rằng anh là kẻ ngốc, không ai tỏ ra thông cảm với anh, cũng không có ai khen ngợi anh trước mặt chỉ để lấy lòng cha.

Anh không còn phải nhờ người khác làm việc cho mình, anh phải tự nấu ăn và xách hành lý, thậm chí có người chú còn nhờ anh thu gom dụng cụ đánh cá khi gió to, anh rất vui vì mình đã trở thành người có thể giúp đỡ mọi người.

Anh không hiểu được những lời khen ngợi của người ở đây, nhưng anh có thể cảm nhận được niềm vui mà họ toát ra, Kỳ Thư nói rằng mọi người đều khen anh là “một chàng trai dũng cảm và tốt bụng đến từ Châu Á”.

Gặp được Kỳ Thư là điều may mắn nhất với anh ngoài việc được sinh ra.

"Mẹ anh qua đời khi anh mới hai tuổi. Trong vụ tai nạn đó, mẹ đã bảo vệ anh. Anh vẫn nhớ rõ hình dáng của mẹ.” Tề Vị An lấy điện thoại di động ra, có những bức ảnh chụp gia đình.

Kỳ Thư lần đầu tiên nhìn thấy gia đình Tề Vị An, trong bức ảnh có bốn người, mẹ anh ôm anh trai và bố anh ôm anh.

"Thật đẹp, trông anh giống mẹ.”

“Ba cũng nói như vậy.” Tề Vị An trong mắt lộ ra vẻ khát khao, “Anh lúc nhỏ sức khỏe kém cần tiêm thuốc, đến bệnh viện uống rất nhiều thuốc. Trong đó có một viên thuốc màu hồng, đắng lắm, nhưng lúc đó anh phải uống mỗi ngày hai lần.”

“Em hiếm khi bị bệnh, nhưng cũng cảm thấy uống thuốc thật đắng." Kỳ Thư an ủi anh, thật ra cô đã chịu đựng quá nhiều trong cuộc sống, những viên thuốc đối với cô cũng chả là gì.

“Ngày xưa anh rất thích đi học.Trường có nhiều bạn nhưng anh ngu ngốc và hay không khỏe, rất ít bạn chịu chơi với anh, có những bạn nhờ anh nhặt bóng, xách cặp đi học cho các bạn. Anh sẵn sàng làm. Tuy nhiên, sau đó cha anh phát hiện ra. Anh mới nhận ra họ đang bắt nạt mình. Anh thực sự rất ngốc phải không?"

“Không, là lỗi của bọn họ.” Kỳ Thư nắm lấy tay anh, ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh.

“Sau đó không có ai chơi với anh nữa, kỳ nghỉ hè chỉ có bạn Tống Vũ nhà bên chơi bóng với anh.”

"Anh trai anh đâu?"

“Anh trai cũng thông minh như em và có rất nhiều bạn bè." Tề Vị An nhớ lại khi còn nhỏ, anh chạy theo sau anh trai và thở dốc, nhưng anh trai đã sải bước tránh xa và đóng cửa lại để ngăn cản anh, rồi đi ra ngoài...

"Anh thích đi theo anh trai mình. Anh tưởng anh ấy cũng thích anh, nhưng anh ấy không thích đưa anh đi cùng. Khi anh mười một, mười hai tuổi, anh nghe anh trai nói chuyện với bạn bè và nhận ra rằng. Thật xấu hổ khi đưa anh đi cùng. Có một người em trai ngốc nghếch thật đáng xấu hổ."

"Không phải xấu hổ, có lẽ anh ấy lớn tuổi hơn, đi đến những chỗ không thích hợp, không muốn dẫn anh đến đó thôi." Kỳ Thư nói, không muốn anh nghĩ như vậy.

“Anh không trách anh trai, bây giờ anh ấy đối xử với anh rất tốt, chỉ là anh không dám theo anh ấy nữa. Cha anh không có thời gian đi cùng nên anh chỉ chơi một mình. Anh nuôi thỏ và một chó tên là Nem Rán.” Tề Vị An cười, lấy ra tấm ảnh của Nem Rán.

Kỳ Thư xem, nó tròn trịa và dễ thương.

"Cha bảo vệ anh rất tốt. Không ai dám nói những lời xúc phạm anh nên anh chỉ giả vờ không quan tâm. Nhưng anh vẫn biết sự khác biệt giữa mình và người khác."

Kỳ Thư đau lòng nhìn anh, hóa ra chàng trai ngốc này của cô ngày nào cũng vui vẻ lại có nhiều lo lắng như vậy.

Cô muốn an ủi anh rằng anh không khác gì những người khác, nhưng cả hai đều biết rằng đây là lời nói dối, và thực tế không nên nói dối.

"Có một người phụ nữ trong bữa tiệc nhà họ Tề khen ngợi hoa hải đường anh trồng. Anh đã tin. Anh đợi khi hải đường nở hoa liền đưa cho người đó. Người đó nhận hoa rất vui vẻ, anh cũng vậy." Tề Vị An nhớ lại cảnh tượng lúc đó: “Rồi anh nhớ ra mình quên đưa cho người đó một túi phân bón nên lại đi tìm thì thấy người đó vừa ném hoa vào thùng rác, vừa nói anh là kẻ ngốc, cũng chỉ biết biết xới đất trồng cây.”

"Người đó không xứng đáng! Đúng là lợn rừng không ăn được trấu. Kẻ không ra gì không đáng anh nhớ tới." Kỳ Thư tức giận.

Nếu lòng thành của một người không được quan tâm, mà còn ghẻ lạnh, họ sẽ ít làm nó.

Tề Vị An bị lời nói của cô làm vui vẻ, Kỳ Thư thông minh, nói gì cũng có lý.

“Anh không buồn nữa, vì có vợ rồi nên không còn gì để buồn nữa.”

Thật là. Kỳ Thư xoa đầu và ôm anh vào lòng.

Cô là người nhạy cảm và thận trọng trong việc xưng hô, trước khi kết hôn sẽ không nói ra lời đó, cô cảm thấy đó không chỉ là lời kêu mà còn đại diện cho một loại thân phận.

Nhưng Tề Vị An lại thích gọi cô như vậy, lúc trên giường anh gọi cô như vậy, sau khi rời giường anh cũng gọi cô như vậy, cô không có lý do gì để ngăn cản anh, đối với cô những việc họ làm mà nói cũng không sai biệt lắm.