Chương 42: Ra Là Anh

“Mua chút thịt bò.” Tề Vị An chọn hai hộp thịt bò bỏ vào xe đẩy, "Làm thịt bò sốt không kịp, thịt bò xào có được không?"

"Được." Kỳ Thư gật đầu, cô vẫn luôn ăn đồ đông lạnh khi không có anh, cũng không có gì phải kén chọn.

"Em muốn nhân gì cho bánh bao?"

"Hửm?"

"Làm bánh bao. Tết Nguyên đán phải tự mình làm bánh bao, không thể ăn đồ đông lạnh." Lần đầu tiên, Tề Vị An cảm thấy giống như có một đứa trẻ cần anh dạy dỗ, lo liệu mọi việc.

“Ừm, tôm đi.”

“Tôm, tỏi, hành tây, trứng.” Tề Vị An lần lượt bỏ vào xe đẩy.

Hai người vừa đi dạo quanh siêu thị, sợ bị tách ra khỏi đám đông nên Kỳ Thư nắm lấy tay anh.

Tới bây giờ, Kỳ Thư mới cảm nhận được không khí của năm mới.

"Em thích cái này không? Có muốn lấy vị xoài không?" Tề Vị An biết cô thích ăn xoài nên anh lấy hai chai sữa chua mà bọn trẻ uống, rồi hỏi cô.

Hình dạng trông giống như một chiếc bình sữa, có vẻ như dành cho mấy bé vài tuổi, nhưng nó lại trông rất dễ thương, cô thấy rất thích...

Kỳ Thư gật đầu: “Muốn.”

Hai người ra khỏi siêu thị, Tề Vị An đi lên lầu, mỗi tay xách hai túi thức ăn lớn, trong khi Kỳ Thư hai tay cầm một "bình sữa trẻ em" nhỏ.

Tề Vị An đeo tạp dề, rửa sạch tỏi, hành tây, cắt thành từng khúc, để dành dùng sau, sau đó đánh trứng một cách gọn gàng.

Anh mừng vì bản thân đã học được cách nấu ăn, nếu không vợ anh sẽ chết đói, đàn ông lấy vợ, ăn ngủ có nhau, để vợ đói thì quả thật quá hèn.

Kỳ Thư ở một bên nhìn, nhặt một miếng trứng rán vừa xong lén nhét vào miệng. Hừ, nóng quá.

Không phải cô không biết nấu ăn, cô chỉ không muốn nấu, cô không có tâm trạng nấu một bàn ăn rồi lại ăn một mình.

“Tôm.” Tề Vị An thấy cô lén ăn, liền gắp một miếng tôm đút cho cô.

Kỳ Thư nhai tôm, nhớ lại chuyện tương tự khi còn nhỏ, bà nội đang chuẩn bị bữa tối đêm giao thừa, cô nóng lòng lén lút nếm thử một miếng, bà nội nhìn thấy sẽ lấy để ra chén cho cô cháu gái nhỏ háu ăn của mình ăn trước.

Tề Vị An quá tập trung vào việc lật nồi đến nỗi không phát hiện ra có người đang chăm chú nhìn mình từ phía sau.

Khi khoai lang ra khỏi nồi, Tề Vị An lấy miếng đầu tiên lên, làn khói nhỏ bay lên theo đó.

"Còn nóng ngon lắm. Nhanh lên vợ ơi."

Anh quen miệng kêu lên trong vô thức, lúc phát hiện ra liền đứng yên với một tay vẫn cầm đũa và một tay cầm đĩa.

"A ~" Kỳ Thư há miệng cắn một miếng khoai lang, vừa nóng vừa ngọt, "Ngon."

Tim Tề Vị An đập thình thịch, anh cười mỉm đi sang bên kia nấu bánh bao.

Vào lúc ba giờ chiều ngày mùng một Tết, Kỳ Thư mới có được bữa ăn thật sự của đêm giao thừa.

Nhà họ Tề.

"Cha, Vị An nói lát nữa sẽ về nhà, giờ cha có muốn đi đón nó không?" Tề Minh Trụ bất lực nhìn dòng tin nhắn trả lời của em trai.

"Thôi, Tết nhất, để nó làm gì làm đi." Tề Văn Triết trong lòng thở dài, giờ giữ thì còn ích lợi gì.

Ăn tối xong, Tề Vị An dọn dẹp bát đĩa, Kỳ Thư giống như một bà hoàng nằm trên sô pha, ăn xong thật thoải mái, nếu có thể ăn thức ăn anh nấu cả đời thì tốt quá.

Tề Vị An nán lại, anh không muốn thu dọn quá nhanh, nếu bữa ăn không còn nữa, anh cũng chẳng có lý do gì để ở lại đây.

Mặc dù anh trai thúc giục anh về nhà, anh trai cũng có ở nhà với cha, nhưng Kỳ Thư không có ai cả, cô ấy chỉ có anh.

Người khác nói cô xuất sắc thế nào, nhưng anh chỉ thấy cô là một cô gái không biết nấu ăn và luôn một mình đơn độc.

“Ding~” Trên điện thoại hiện lên thông báo tin nhắn. "Anyi Media và tất cả các họa sĩ truyện tranh chúc mọi người một năm mới vui vẻ."

Kỳ Thư không hay sử dụng mạng xã hội, đôi lúc cô đăng bài thì cũng sẽ tắt thông báo về bài viết đó, và cũng đã rất lâu cô không đăng gì cả.

Cô đã theo dõi Anyi Media từ lâu vì tài khoản chính thức này sẽ đăng thông tin về buổi ký tặng truyện tranh, cô tùy ý theo dõi để tham dự buổi ký tặng của Thiên Thiên.

Sau khi vào tài khoản đã lâu không đăng nhập, Kỳ Thư mở trang Anyi Media và bấm vào nhóm người hâm mộ chính thức của họa sĩ Thiên Thiên.

Không có gì khác, mọi người đều chia sẻ một số điều trong năm mới, dán câu đối, mặc quần áo màu đỏ, và nhiều thứ khác liên quan đến con giáp năm nay, v.v.

Kỳ Thư lướt qua từng bức ảnh một, chờ đã?!

Tại sao hình trong tài khoản của Thiên Thiên đăng lại trông quen thế? Đây không phải là bàn ăn của cô sao? Chiếc bánh bao tròn trong ảnh cũng đang được tiêu hóa trong bụng cô.

Họa sĩ truyện tranh? Bức vẽ?

Vẽ động vật? Phim hoạt hình cún con? Nem Rán!

Không lẽ...

Kỳ Thư nhớ lại những sự trùng hợp quá mức này mà nhấp vào trang chủ tài khoản của Thiên Thiên.

Mới nhất: "Chúc mọi người năm mới vui vẻ và ăn uống thật ngon miệng", kèm theo ảnh chụp là tại nhà của cô, ngay cả bình hoa hơi héo rũ trên bàn trông cũng giống hệt nhau.

Bài thứ 2: "Bữa tối." Hình ảnh kèm theo là tranh vẽ tay, người phụ nữ mặc áo len trắng cúi đầu khi ăn, món ăn là cơm chiên dương châu và thịt bò sốt.

Bài thứ 3: "Hôm nay tôi đã xuất viện, mọi người cần phải giữ gìn sức khỏe" Hình ảnh kèm theo là bó hoa cô tặng, chụp trên ghế của chiếc Maybach.

Càng lướt xuống, cô càng thấy nhiều sự trùng hợp.

Người hâm mộ trong phần bình luận đã đặt tên cho những bức tranh này là "Star Love Comics" và "Star Love Comics" bắt đầu từ khi họ chia tay, đi du lịch ở Ý, ngủ trong vòng tay nhau khi yêu, hôn nhau trong quán bar và đi dã ngoại tại bãi biển...

Nhìn theo thứ tự ngược lại là trọn vẹn câu chuyện tình yêu của họ, tính thời điểm đó, buổi ký tặng sách đầu tiên của Thiên Thiên, ngày phát hành là ngày cô tham dự buổi ký tặng sách và lần va phải là lần đầu tiên họ gặp nhau.

Thì ra là anh.

Ngón tay của Kỳ Thư dừng lại ở câu "Cô ấy không thích", nhìn con thỏ cô gửi trả lại anh, tim cô liền đau nhói như muốn ngừng thở.

Cô đã làm gì? Đã làm gì với một người đàn ông yêu cô hết lòng?!

Vì vài lời nói của người khác, cô nghi ngờ sự chân thành của anh, dễ dàng từ bỏ tình cảm của họ, vứt bỏ mọi thứ liên quan đến anh, cố ra ngoài tìm người đàn ông khác để thay thế.

Biết anh yêu cô nhiều, cô lại nói muốn làm bạn với anh, buộc anh phải che giấu tình cảm của mình.

Không ra gì, cô thực sự là một người phụ nữ không ra gì.

Kỳ Thư dựa vào cửa nhìn Tề Vị An cẩn thận lấy bát đĩa từ máy rửa bát ra, sắp xếp gọn gàng.

Anh luôn như vậy, im lặng chăm sóc cho người mình yêu, chân thành nhưng lại quá ngu ngốc để bày tỏ tình cảm.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Tề Vị An cởi tạp dề treo lên, quay người lại thì thấy Kỳ Thư đang nhìn mình với đôi mắt ngấn lệ, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

“Em, em sao vậy?” Anh bối rối ôm mặt cô, lau nước mắt cho cô, cúi xuống an ủi cô.

Kỳ Thư giơ điện thoại lên, đưa cho anh xem.

Tề Vị An cảm thấy mình thế là xong, vừa rồi người đại diện nói rằng truyện tranh nửa cuối năm của anh đã bị trì hoãn, anh nên gửi một bài đăng trên tài khoản của mình để chúc người hâm mộ năm mới.

Khi đó anh đang đắm chìm trong niềm vui được nấu ăn cho Kỳ Thư, cảm thấy phấn khích quá, anh chụp ảnh bữa ăn và gửi đi không suy nghĩ nhiều, nhưng không ngờ lại bị cô phát hiện.

“Anh xin lỗi.” Anh ngoan ngoãn nhận lỗi.

“Sao anh lại xin lỗi?” Cô hỏi trong tiếng nức nở.

"Anh không nên lừa dối em, anh là Thiên Thiên." Anh nói với đôi mắt đỏ hoe, "Anh sợ em không thích anh, sẽ cho rằng anh ngây thơ."

Nước mắt của Kỳ Thư càng rơi nhiều hơn, Tề Vị An không thể lau đi nổi.

"Anh xin lỗi, anh, anh không dám. Anh muốn nói với em sau khi từ Ý về, nhưng chúng ta chia tay và em không cần anh nữa." Anh rơi nước mắt khi nói ra câu này.

"Anh vẫn yêu em sao?"

Anh gật đầu, anh biết họ là bạn bè không nên như vậy, nhưng anh không thể phủ nhận, cũng không thể lừa dối cô.

"Em là một người phụ nữ xấu, anh vẫn yêu em sao?"

"Em không xấu."

“Nếu em là một người phụ nữ xấu, anh có yêu em không?” Kỳ Thư tiếp tục hỏi, không cho anh tránh né.

“Yêu.”

"Người khác nói em là kẻ dối trá, làm chuyện xấu. Tại sao anh vẫn yêu em?"

Tề Vị An bị hỏi đến không có cách nào, mặt đỏ bừng, yêu thì yêu, anh có thể làm sao bây giờ? Vốn dĩ anh là một kẻ ngốc, anh không thể khống chế được trái tim mình, anh có thể làm gì được.

“Em là người xấu, đã làm sai.” Kỳ Thư đầy ăn năn.

“Cha nói, nếu chỉ cần biết lỗi và sửa lỗi.” Anh nhẹ nhàng, “Không được phạm lỗi nữa, là một đứa trẻ ngoan.”

Cảm xúc khao khát bấy lâu bị kìm nén sau cuộc hội ngộ, cuối cùng cũng bộc phát, Kỳ Thư nắm lấy cổ áo của anh, hôn thật mạnh, cắn môi dưới của anh, rồi lao thẳng vào, đưa chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô vào miệng anh.

Khơi dậy ham muốn cuồn cuộn.