Chương 14

Ngày hôm sau, Ngô Kỳ Phong cùng Chung Lan và Niệm Niệm đến thăm Hoa Hoa.

Hoa Hoa lâu rồi mới gặp lại baba Chung Lan của mình, bé con liền nức nở nhào đến ôm lấy y, hai ba con ôm nhau thành một cục khóc hết nước mắt.

Lưu Sâm đứng bên cạnh, hắn cũng muốn ôm y lấy một cái nhưng khi liếc qua Ngô Kỳ Phong thì lại thôi.

Ngô giám đốc nhìn giống như muốn làm thịt hắn tới nơi vậy. Có chút đáng sợ.

Mọi người nói với nhau rất nhiều điều, Hoa Hoa thấy cục mum múp Niệm Niệm vô cùng đáng yêu, liền ôm hôn, nựng nịu bé không rời, Niệm Niệm thấy mình có một chị gái xinh xắn dễ thương, liền đồ chơi bé thích nhất cũng muốn đem cho chị.

Lưu Sâm đã biết chuyện của hai người, hắn thở dài, một Chung Lan ôn nhu, mềm mại như vậy lại yêu phải cái tên Ngô Kỳ Phong nóng nảy, đáng ghét này.

Lưu Sâm nhìn Chung Lan, ánh mắt hắn hiện rõ vẻ chân thành nói

“Anh….sau này có chuyện gì…anh cứ đến chỗ của tôi, tôi luôn sẵn sàng chăm sóc cho anh bất cứ khi nào có thể….”

Chung Lan nghĩ rằng hắn chỉ là có ý tốt với mình, mỉm cười gật gật đầu cảm ơn hắn.

Ngô Kỳ Phong dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn Lưu Sâm, hắn nắm chặt tay Chung Lan, kéo y nhào vào lòng mình như để chứng minh cho Lưu Sâm biết người này là của hắn

“Không cần…chuyện đó cứ để nam nhân của anh ấy lo là được rồi.”

Chung Lan ngượng ngùng ngượng ngùng, bị hắn làm cho vô cùng xấu hổ.

Lưu Sâm chỉ cười nhẹ, cảm thấy Ngô giám đốc giờ đây giống như một con sói lớn bên cạnh Chung Lan, chỉ cần có người đến gần y lập tức liền hùng hổ nhe răng nanh cắn xé người đó. Lưu Sâm biết Ngô giám đốc đã bị Chung Lan mê hoặc đến chết rồi.

Sau khi ra về, Hoa Hoa và Niệm Niệm lưu luyến nhau không rời, Chung Lan phải hứa với hai bé là sẽ cho hai bé gặp nhau thường xuyên hơn, lúc đó hai bé con mới thút thít mà tạm biệt nhau.

Chung Lan bế Niệm Niệm ngồi trên ghế phụ, từ lúc về đến giờ nam nhân không nói một lời nào, hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía trước mà không thèm nhìn y lấy một cái, mặt mày cứng nhắc u u ám ám, Chung Lan nghĩ hắn lại giận y chuyện gì rồi.

Về đến nhà, hắn vẫn giữ nguyên bộ mặt hận cả thế giới đó, Chung Lan không khỏi thở dài.

Đợi đến buổi tối, Ngô Kỳ Phong âm trầm ngồi trên ghế, Chung Lan rụt rè một hồi rồi cũng ngồi vào bên cạnh, níu lấy áo hắn hỏi

“Em…em giận anh chuyện gì sao….”

Nam nhân liếc mắt nhìn y, tức tối vô cùng, hắn thật sự rất muốn giam cầm y vào trong phòng, tốt nhất là không để ai có thể gặp y cả.

“Anh quên hết những chuyện mà Lưu Sâm nói hôm nay đi.”

Chung Lan có chút không biết phải làm sao, thì ra em ấy là đang giận chuyện của Lưu Sâm, y cười cười nói với hắn

“Ngài ấy chỉ là có ý tốt thôi mà…”

“Hắn ta rõ ràng có ý đồ với anh !!”

Không phải, là tất cả đàn ông trên thế giới này đều có ý đồ với Chung Lan của hắn, trong mắt hắn, ai cũng là tình địch, cũng muốn cướp y đi khỏi hắn.

“Tôi đẹp trai hơn hắn ta, trẻ hơn hắn, yêu anh nhiều hơn hắn…”

“À không…là người yêu anh nhiều nhất trên thế giới này !!”

Nam nhân không hề biết xấu hổ mà nói với y.

Chung Lan hai má hồng hồng nhỏ giọng nói

“Anh…anh biết rồi…”

Ngô Kỳ Phong bóp cằm y, lộ ra một bộ mặt vô cùng hung ác

“Anh là của tôi có biết chưa hả !”

Chung Lan cười khổ gật gật đầu, câu nói này nam nhân đã nói với y hàng trăm lần rồi.

Ngô Kỳ Phong tạm thời hài lòng mà ôm chặt lấy y, hắn nhất định sẽ không để Chung Lan rời khỏi hắn một lần nào nữa.

Chung Lan được hắn ôm vào lòng vô cùng ấm áp, ngập ngừng hỏi hắn một chuyện

“Kỳ Phong….còn…còn Mỹ Mỹ thì sao…”

Ngô Kỳ Phong hừ cười “Anh yên tâm….cô ta bây giờ đang cuống cuồng lên cả đấy, không có thời gian để ý đến chúng ta nữa đâu.”

Ngô Kỳ Phong đã vất vả tìm mọi cách điều tra ra nhược điểm của công ty cô, ép cô nói ra tung tích của Chung Lan, giờ này công ty của cô đang nháo nhào cả lên, không có một giây phút nào được yên bình.

Còn Đỗ Lâm thì đang ở trong tù vì tội kinh doanh trái phép.

Chung Lan chỉ gật gật đầu, chuyện kinh doanh y cũng chẳng hiểu lắm, chỉ là y luôn cảm thấy có lỗi với Ninh Mỹ Mỹ.

Ngô Kỳ Phong ngồi một lúc lại không nhịn được, đột ngột bế y lên nói

“Đi thôi.”

Chung Lan hoảng sợ ôm chầm lấy hắn, mơ mơ màng màng hỏi

“Chúng ta….đi…đi đâu…”

Nam nhân vô cùng nghiêm túc trả lời y

“Đi làm anh sinh con cho tôi.”

Sau đó…

Ngô Kỳ Phong thành công, một thời gian sau Chung Lan phát hiện mình mang thai bé thứ hai.

Nam nhân đại khái cảm thấy hai đứa là vừa đủ đẹp rồi, vô cùng thõa mãn.

Nhưng không, Chung Lan lại tiếp tục sinh thêm cho hắn ba đứa nữa, đây đương nhiên là chuyện của sau này. Ngô Kỳ Phong lúc ấy không ngừng cảm thán, người thương của hắn vừa mỹ vừa mềm vừa thơm, ăn ngon lại sinh nở quá tốt.

Sau khi phát hiện Chung Lan mang thai, Ngô Kỳ Phong với một lòng khí thế bừng bừng, quyết tâm phải chăm sóc cho y thật tốt, bù đắp hai năm y khổ sở không có hắn bên cạnh.

Nam nhân dứt khoát thuê hai vυ" nuôi, giúp y làm việc nhà, chăm sóc Niệm Niệm, nhiệm vụ của Chung Lan là chỉ cần nằm đó dưỡng cho y và bé con ngày càng béo là được rồi.

Chung Lan đại khái phải được dưỡng tăng lên năm ký, nam nhân mới cảm thấy hơi hơi hài hài lòng.

Lúc bụng y được hai tháng, Chung Lan ngồi trên ghế cố gắng uống hết một ly sữa bự, nam nhân bắt y mỗi ngày phải uống hết hai ly sữa, lại không cho y làm việc gì, có lần y buồn quá chỉ muốn gấp một ít đồ, hắn liền giận dỗi y cả một ngày, dần dần các bảo mẫu cũng không dám để y làm gì cả.

Ngô Kỳ Phong mở cửa bước vào nhà, mệt mỏi ngồi trên ghế, dạo này hắn tăng ca khá nhiều, làm việc hết công suất, đương nhiên là vì hắn muốn kiếm nhiều tiền để có thể chăm sóc cho gia đình của hắn thật tốt.

Chung Lan đau lòng cực kỳ, mềm mềm ôm lấy hắn, những lúc này Ngô Kỳ Phong đều rất thích như vậy, hắn nói y cứ ôm hắn hôn hắn là hắn sẽ lại tràn đầy năng lượng.

Nam nhân ôm y ngồi lên đùi của mình, hôn hôn ngửi ngửi Chung Lan, bộ dáng say mê người ta muốn xỉu rồi.

Chung Lan xoa xoa đầu hắn, mềm mại hỏi

“Em có mệt lắm không…”

Nam nhân dụi dụi đầu vào ngực y, lắc lắc đầu

“Không sao….như này một lát là tốt rồi.”

Chung Lan chính là liều thuốc tốt nhất giúp hắn xua tan đi hết bao nhiêu mệt mỏi.

Lúc bụng y được ba tháng, Ngô Kỳ Phong nghe vυ" nuôi nói rằng Chung Lan thèm ăn đào, trên ti vi có hình ảnh trái đào là y lại chăm chú nhìn không chớp mắt.

Thế là đương nhiên hắn lập tức lái xe chạy đi ngay, lúc về hai bên tay là hai giỏ đào to bự, hồng hào, mum múp .

Ngô Kỳ Phong xắn lên hai tay áo sơ mi, như con gấu to ngồi trên ghế cẩn thận gọt từng quả đào cho y ăn.

Chung Lan bên cạnh có chút mong chờ, y muốn giúp hắn lắm nhưng hắn một mực không cho.

Nam nhân đưa một miếng đào cho y, Chung Lan ngượng ngùng cầm lấy nói cảm ơn, cái miệng nhỏ cắn một miếng lại một miếng.

Ngô Kỳ Phong ngồi bên cạnh ngắm y ăn mà tâm cũng vui theo, tính tính toán toán phải mua thêm vài ký đào nữa mới được.

Chung Lan lấy một miếng đào đưa cho hắn, chớp mắt nói

“Em cũng ăn đi…”

Ngô Kỳ Phong há miệng thật to, Chung Lan ngượng ngùng đút cho hắn, nam nhân xem miếng đào như y mà nuốt vào bụng, hình như đào y đút cho hắn ngọt hơn bình thường thì phải.

“Muốn ăn gì cứ nói với tôi một tiếng là được rồi….nam nhân của anh không có thiếu tiền biết chưa hả.”

Chung Lan lại gặm một miếng đào mọng nước, thẹn thùng gật gật đầu.

Ngô Kỳ Phong vừa cắn đào vừa nhìn y, hắn thật sự mong rằng bây giờ Chung Lan là một trái đào ngon ngọt ngập nước, để hắn có thể ăn y ngay lập tức, nuốt y vào bụng, thời gian y mang thai hắn nhẫn đến sắp điên rồi.

Lại đợi bụng y được năm tháng, Chung Lan cảm thấy mình không thể ngồi không mãi được, không thể để nam nhân chiều chuộng đến sinh hư được, vì vậy buổi trưa y sẽ thường xuyên mang cơm đến văn phòng cho hắn, vả lại nghe nói hoạt động nhiều sẽ dễ sinh hơn, nam nhân cũng miễn cưỡng đồng ý.

Chung Lan đến vài lần nên người trong công ty cũng đã quen mặt, nhưng không thể tránh khỏi có người bất mãn chỉ trỏ sau lưng, giống như một cô thư ký mới đến, cô ta ghen tị với Chung Lan, y tuy đẹp nhưng nghe nói lớn hơn Ngô giám đốc đến tận tám tuổi, già rồi, mà cô ta vừa trẻ vừa đẹp, lại có thân hình vô cùng nóng bỏng, cô xứng với Ngô giám đốc hơn y nhiều.

Mỗi lần nhìn y là cô sẽ hất mặt lên, nói bóng nói gió

“Đúng là đồ không biết xấu hổ mà….đợi Ngô giám đốc chán rồi, tôi sẽ thay vị trí đó của anh thôi…”

Lúc này Chung Lan sẽ chỉ im lặng cúi đầu, ánh mắt buồn bã.

Y vào phòng Ngô Kỳ Phong, nam nhân đỡ y ngồi vào ghế, hỏi han y có mệt không, mới ngấu nghiến đồ ăn mà y đem đến cho hắn.

Nhưng hôm nay nhìn y có vẻ buồn buồn, Ngô Kỳ Phong biết đồ ngốc nhà hắn lúc buồn cũng sẽ không nói, luôn chịu đựng một mình, vô cùng ngốc nghếch.

“Anh đang buồn chuyện gì hả…”

Chung Lan lắc lắc đầu, giọng nói ỉu xìu “Không có mà….”

Ngô Kỳ Phong bỏ đũa xuống, lại bắt đầu hiện ra bộ mặt hung ác đe dọa

“Nếu anh không nói thật tôi sẽ….”

Chung Lan liền run run nói cho hắn nghe. Y luôn luôn dễ bị Ngô Kỳ Phong bắt nạt như vậy đó.

Nam nhân lửa giận phừng phừng nhưng sau đó lại có chút thõa mãn. Chung Lan là đang ghen vì hắn, thế là vô cùng xấu xa nói

“Cũng đúng…chồng của anh vừa giỏi vừa đẹp trai như vậy thì thiếu gì người yêu thích……”

“Lỡ một ngày nào đó tôi bị người ta bỏ bùa rồi bỏ anh mà đi thì sao nhỉ….”

Chung Lan ngay lập tức nước mắt lưng tròng. Y không muốn, y thật sự không muốn như vậy đâu.

Ngô Kỳ Phong biết mình giỡn hơi quá rồi, đau lòng ôm y vào trong ngực, vội vàng giải thích

“Đừng khóc, đừng khóc….anh yên tâm, tôi dù có bị người ta bỏ bùa cũng sẽ mạnh mẽ thoát ra, chạy về với anh…..”

Hắn đem tay y đặt ở tim mình

“Anh xem này…ở đây chỉ chứa một mình anh thôi, còn chỗ nào cho người khác đâu chứ…”

Chung Lan chớp chớp mắt ngập nước hỏi hắn “Thật sao…?”

Ngô Kỳ Phong gật gật đầu, hai người lại nị nị dính dính không rời, trong phòng của Ngô giám đốc tim hồng bay phấp phới.

Đang lúc hắn muốn hôn y lại nghe tiếng gõ cửa, Ngô Kỳ Phong tâm tình cực kỳ không tốt mà cho người vào.

Thư ký mới bưng trà bước vào, liếc mắt nhìn Chung Lan, lại mỉm cười thật tươi với Ngô Kỳ Phong

“Giám đốc…trà của ngài đây ạ…”

Lúc đặt trà xuống bàn, cô còn cố tình để trà đổ lên người của mình

“A….nóng quá đi…..”

Thế mà Ngô Kỳ Phong lại cúi đầu ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra, Chung Lan bên cạnh đã hốt hoảng, y vội vàng lấy khăn đưa cho cô

Lúc này Ngô giám đốc liền lập tức kéo tay y lại, lớn tiếng quát

“Đồ ngốc….lỡ bị bỏng thì phải làm sao đây hả !! “

Thư ký ngơ ngẩn cả người, người bị bỏng ở đây chính là cô đó.

Chung Lan vội lắc đầu “Anh…anh không sao….cô ấy mới là người bị bỏng mà….”

Ngô Kỳ Phong thổi thổi tay y, lại trừng mắt với thư ký

“Dọn dẹp nhanh rồi ra ngoài đi.”

Thư ký vô cùng ủy khuất, mất mát bước ra khỏi phòng, trong lòng là một loại tư vị không nói nên lời.

Nam nhân kiểm tra kỹ tay y không bị làm sao mới dần yên tâm, Chung Lan của hắn không sao hết là được rồi còn người khác thì hắn không quan tâm.

Hôm sau, thư ký mới vào đã tự động xin nghỉ việc, lý do là gì thì cũng không ai biết.