Chương 191: [ NGOẠI TRUYỆN 5 ] : Đơn thuần là muốn bên em (2)

Sau hết thảy mọi chuyện xảy ra thì Điềm Mặc Quý cũng lấy lại được một ít tài sản của Điềm gia mà năm đó rơi vào tay của Đô gia, nhưng anh lại không có tình yêu to lớn với ngành y, nên bệnh viện của Điềm gia tạm thời vẫn chưa mở cửa lại, nhìn thấy Đồng Cẩn Nhiên vì Huyền Trân mà giúp Điềm gia nhiều như vậy, mặc dù trước đó không ít lần Trầm Ngư muốn hãm hại cô, ân tình đại ơn đại đức của Cẩn Nhiên thì anh sẽ mãi mãi không quên được. Nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có một người làm bác sĩ và có tương lai triển vọng nhất, chính là Đồng Cẩn Minh.

Không nghĩ ngợi nhiều Điềm Mặc Quý liền giao lại bệnh viện của Điềm gia cho Đồng Cẩn Minh, lúc đầu anh ấy còn từ chối nhưng vì đây xem như là quà cảm ơn của Điềm gia dành cho Cẩn Nhiên, hơn nữa ở trong Điềm gia cũng không có ai có niềm đam mê với ngành y, giao bệnh viện lại cho hai người họ thì chẳng khác nào giao trứng cho ác. Không thể từ chối được nữa thì Cẩn Minh mới nhận, từ đó thì bệnh viện này chính thức thuộc quyền sở hữu của Đồng Cẩn Minh, đổi tên thành bệnh viện Đồng - Điềm.

Khi nghe đến tên bệnh viện thì Điềm Mặc Quý cũng thấy an lòng, ít nhất thì anh chắc chắn bản thân làm như vậy là đúng, công sức của ông nội và cha sẽ không bao giờ bị lụi tàn trong bàn tay của anh. Hơn nữa hiện tại Trầm Ngư cũng đang trong quá trình sửa đổi tính tình nên mọi chuyện ở ngoài đều do một tay anh sắp xếp, anh không phải dạng người chu toàn tất cả nên không thể vừa đảm nhận vai trò trong khu huấn luyện Thượng Cát vừa điều hành bệnh viện. Giao bệnh viện lại cho Cẩn Minh thật sự là lựa chọn sáng suốt nhất.

Huyền Trân nhìn thấy tâm tính của Điềm Mặc Quý thật sự rất tốt, anh là người ngay thẳng, công tư phân minh, không bao giờ vì gia đình mà làm ra những chuyện trái với pháp luật, trái với lương tâm và đạo đức nghề nghiệp. Nên cũng vì lý do đó mà từ khi nào cô đã ngấm ngầm chấp nhận tình cảm của anh. Điềm Mặc Quý ban đầu cũng nghĩ Huyền Trân sẽ rất khó để chấp nhận mình, dù sao những lỗi lầm của em gái anh cũng chất thành núi, cho dù có lấy nước sông Hoàng Hà rửa cũng không thể lấp liếʍ sạch sẽ được, anh còn tưởng bản thân phải theo đuổi cô trong quãng thời gian dài nữa cơ.

Huyền Trân bây giờ không còn xua đuổi, cũng như không còn xa lánh anh như trước. Hiện tại anh rủ đi chơi thì cô cũng vui vẻ chấp nhận đi cùng anh, cùng nhau đi ăn, đi chơi, cùng nhau đi mua sắm, còn cùng nhau tâm sự đến nửa đêm. Không biết từ bao giờ mà cô không thể sống thiếu anh được nữa.

Không thể thiếu ở đây không đồng nghĩa là khi mất anh thì cô sẽ chết. Mà chỉ là nếu như anh đột nhiên biến mất thì cô lại thấy trống rỗng, giống như trái tim vốn dĩ đã được lấp đầy bây giờ lại bị thủng một đoạn lớn, không có cách nào khống chế được suy nghĩ cũng như tình cảm của mình. Huyền Trân là người con gái cầm lên được thì bỏ xuống được, cô sẽ không bao giờ vì một người đàn ông mà thay đổi tính cách của bản thân, biết rõ tính cách này của cô nên trước khi giao lại Huyền Trân cho Điềm Mặc Quý thì Cẩn Nhiên cũng đã cẩn thận nhắc nhở anh.

- Điềm thiếu tá, tôi giao lại Huyền Trân cho anh. Mặc dù tính cách của nó quật cường là vậy nhưng trái tim của nó rất dễ tổn thương, cho dù nó có đánh anh đến què chân thì anh cũng không được từ bỏ, cho dù có chết làm ma què cũng phải bám lấy nó không rời. Anh biết chưa!

Điềm Mặc Quý kiên định gật đầu, cho dù Đồng Cẩn Nhiên không nhắc thì anh cũng đã sớm khẳng định rồi, cho dù cô có đánh anh cũng không đi, mắng anh là mặt dày vô sỉ cũng được, đánh anh thành tên què cũng mặc kệ. Nhất định anh sẽ chứng minh cho Huyền Trân thấy tình cảm của anh đối với cô hoàn toàn là thật lòng.

Đến khi Điềm Trầm Ngư được trại giáo dưỡng cho ra ngoài thì cô ta nhanh chóng trở về nhà, nhưng Điềm gia bây giờ không còn Điềm gia trước kia nữa rồi. Ông nội thì qua đời, cả gia đình bây giờ chỉ còn lại một mình anh hai chống đỡ. Tất cả đều là do cô ta, nếu như năm đó cô ta không ngu muội giúp đỡ Vi Lệ Dao, cũng không để Đô Chúc Diêu nắm thóp, thì bây giờ cô ta vẫn là thiên kim tiểu thư quyền quý, đây là ác giả ác báo, tất cả đều là do cô ta tự mình chuốc lấy.

Điềm Mặc Quý nhìn thấy em gái quay về nhà liền thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Về là tốt, về là tốt rồi.

Sau khi anh kể mọi chuyện bên ngoài cho em gái nghe thì cô ấy cũng chỉ mỉm cười nói:

- Vậy anh hai cần nỗ lực hơn nữa, cố gắng đưa chị dâu về nhà.

Điềm Mặc Quý kiên định gật đầu, vốn dĩ anh không muốn bắt ép ai, xuất phát điểm của anh đơn thuần là muốn ở bên cô mà thôi.

#Yu~