Chương 77: Còn cần phải chọn sao?

Gần như là cả một ngày đều ở trong phòng, Đồng Cẩn Nhiên cảm thấy đầu óc mình sắp mụ mị đến nơi rồi. Cô liền cùng Mộ Thiên ra ngoài dạo một chút, nhìn quan cảnh xung quanh bây giờ cô cảm thấy rất thoải mái, vươn vai một cái tràn đầy sinh lực, Mộ Thiên ở bên cạnh nhìn thấy cô gái của mình thoải mái hít thở không khí trong lành như vậy cũng thấy an lòng, anh hi vọng cô có thể mãi mãi sống như hiện tại, không chút suy nghĩ, không chút vướng bận, chỉ thoải mái làm một học sinh Trung học, vô lo vô nghĩ.

- Tiểu Nhiên, nghe bảo năm sau tụi em sẽ phân ban. Em và bạn em định sẽ theo ban tự nhiên hay xã hội?

Đồng Cẩn Nhiên cũng giả vờ suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói:

- Huyền Trân và Lộc Ninh thì đặc biệt giỏi những môn tự nhiên, chắc chắn hai người họ sẽ ở lại học lớp tự nhiên. Còn Quyền Trâm thì tự nhiên cũng không giỏi lắm, xã hội cũng không quá cao, nhưng nếu để nó chọn, thì chắc nó vẫn chọn ở lại lớp tự nhiên.

Mộ Thiên mỉm cười, cô gái của anh đúng là tiểu thần tiên mà, ngay cả những việc nhỏ nhặt như vậy cũng được cô nắm chặt trong lòng bàn tay. Nhưng đột nhiên Mộ Thiên lại thấy có chút lạ, cô chỉ nói về ba người bạn của mình, cô vẫn còn chưa nói về ước mong của mình? Đồng Cẩn Nhiên liếc nhìn thấy biểu cảm của anh liền cười ngọt ngào, sau đó liền bất ngờ nhào đến ôm lấy cổ của anh. Mộ Thiên cũng bị cô làm cho hoảng hốt, suýt nữa trái tim của anh cũng bị cô kéo ra ngoài. Thấy bé con tinh nghịch trong lòng mình đang mỉm cười đến tươi sáng, Mộ Thiên chỉ biết lắc đầu cười khổ.

- Em vẫn chưa trả lời đầy đủ câu hỏi của anh?

- Anh nghĩ em còn cần phải chọn sao?

- Ý em là gì? Em không định…

- Chẳng phải em nói mười tám tuổi sẽ gả cho anh sao? Ban đầu em còn định sẽ vào Mộ thị cơ, nhưng bây giờ em nghĩ thông suốt rồi. Thay vì đi làm cực khổ, thì em vẫn hợp với ở nhà tiêu tiền của ông xã hơn.

Nghe lời này của cô, Mộ Thiên hoàn toàn tưởng mình đang nghe nhầm. Cô vừa gọi anh là “Ông xã” sao? Cô thật sự vừa gọi anh hai tiếng “Ông xã” sao? Anh có đang nằm mơ không nhỉ?

Thấy Mộ Thiên đang ngẩn người ra, Đồng Cẩn Nhiên cũng chỉ biết mỉm cười, được rồi cứ cho là anh đang vui đến đứng hình đi được chưa? Nhưng có gì vui nhỉ? Cô liền nghiêng đầu chưa hiểu lắm, bất giác Mộ Thiên lại cúi xuống ngậm lấy cánh môi của cô, ra sức cắи ʍút̼. Bị anh đột ngột tấn công Đồng Cẩn Nhiên cũng hoảng hốt, theo quán tính liền đẩy anh ra, thấy cô đột nhiên bài xích mình anh liền khó chịu, càng hôn càng sâu. Lúc bị anh dùng chiếc lưỡi nóng ấm kia thăm dò khoang miệng của mình, Đồng Cẩn Nhiên liền có chút hưởng thụ. Hừm, anh nói anh chưa từng có bạn gái sao? Có quỷ nó tin.

Sau một hồi triền miên thì Mộ Thiên cũng lưu luyến buông tha cho cánh môi nhỏ nhắn của cô, không khí đột nhiên thoáng đãng hơn Đồng Cẩn Nhiên liền dùng l*иg ngực của anh làm điểm tựa mà dựa vào, mèo nhỏ trong lòng đang thở khó khăn Mộ Thiên có ý cười càng đậm hơn. Vòng tay ôm chặt lấy cơ thể nhỏ nhắn của cô, đầy thỏa mãn.

- Vừa rồi em mới gọi anh là gì?

- Em không biết!

- Bảo bối, gọi lại một lần nữa.

- Em không biết gì hết, đồ cái quỷ sắc lang. Em hối hận rồi, em sẽ hủy hôn!

Nghe đến hai từ “hủy hôn”, Mộ Thiên liền khẩn trương đến nhíu mày, vợ anh lại muốn hủy hôn, xem ra anh còn quá dễ dãi với cô rồi nhỉ? Đồng Cẩn Nhiên đột nhiên cảm thấy sau gáy lành lạnh, gương mặt của Mộ Thiên cũng đanh lại. Hừm, xem ra cô cũng có chút quá lời rồi nhỉ, cô đã nói hai từ “hủy hôn” này chắc cũng trên dưới năm lần. Nếu là người đàn ông khác thì có lẽ họ đã thật sự hủy hôn với cô rồi. Đồng Cẩn Nhiên chủ động nắm lấy tay của anh, lắc lư qua lại, nhỏ giọng mè nheo nói:

- A Kị, em không cố ý… Em…

Mộ Thiên nghĩ chắc sắc mặt của mình đã khiến cho cô sợ, anh liền cố gắng làm dịu gương mặt của mình lại, nhẹ nhàng vuốt ve lưng của cô, ôn nhu nói:

- Cẩn Nhiên, đừng nói những lời như vậy nữa. Anh không thích.

- Được được, em đảm bảo với anh.

- Bảo bối ngoan.

Nhìn khung cảnh lãng mạn trước mắt chỉ khiến cho người khác cảm thấy ghen tị, nhưng họ vẫn không biết rằng ở một nơi nào đó có một loại người bất chính đang cố ý chụp lén hình ảnh của họ, người đó là đang muốn hủy hoại thanh danh của Mộ Thiên. Dù sao anh cũng là Trung tướng Mộ năm nay cũng đã ba mươi tuổi, dựa theo tuổi tác thì Đồng Cẩn Nhiên còn phải gọi anh một tiếng chú, đừng nói là yêu đương với một người đàn ông hơn mình mười bốn tuổi. Nhưng bây giờ họ lại chính là mối quan hệ kia, người “bất chính” kia còn biết bí mật của hai người họ nữa cơ.

Đứng ở phía xa, người “bất chính” kia nói:

- Mong chờ lắm đấy!

#Yu~