Chương 13

Tuy rằng câu chuyện này là do chính mình tự lan truyền, nhưng từ miệng người khác nghe được vẫn không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.

May mắn thay…Chỉ có Tiểu Tạ biết được chân tướng thật sự.

Khê Lan Tẫn liếc nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Tiểu Tạ, không tiếng động nhẹ nhàng thở ra.

Nghe Khê Lan Tẫn thừa nhận, vị đệ tử Dược Cốc gọi là Tư Thanh Liên này ngược lại vô cùng hưng phấn: “Là Đàm tiền bối thật sao, ngưỡng mộ đại danh của ngài đã lâu!”

Khê Lan Tẫn cười cười, nhanh chóng nói: “Không biết là người bạn nào của ta truyền ra chuyện này, ta cũng rất khổ não bởi vì nguyên nhân ra sao lại chẳng thể nhớ rõ, Tư đạo hữu đừng nhắc đến nữa, làm phiền dẫn chúng ta vào Cốc đi.”

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, khi hắn nói ra những lời này Tiểu Tạ hình như hơi quay nhìn về phía hắn, có chút nói không nên lời.

Đột ngột gặp được nhân vật trong lời đồn, Tư Thanh Liên lòng đầy tò mò, nhưng Khê Lan Tẫn đã nói như vậy rồi, ngại tu dưỡng, hắn cũng không dám cùng y hỏi đông hỏi tây.

Trên đường lên núi ánh mắt không ngừng nhìn về phía Khê Lan Tẫn hi vọng hắn có thể hiểu được ý đồ của mình, chủ động nói hai câu thõa mãn hiếu kì của hắn.

Thiếu niên phía sau tựa hồ cũng không có hứng thú tiếp tục, bước chân nhanh nhẹn cách hắn hai bước.

Y phục sạch sẽ ánh lên đỏ tươi, tản mạn ra một chút cảm giác uể oải.

Thiếu niên dường như cũng nhận ra ánh mắt đánh giá của đối phương, khẽ nhướng mi nhìn sang.

Dưới ánh triều tà, làn da trắng như tuyết của thiếu niên kết hợp với y phục đỏ tươi khiến y giống như diễm quỷ trong những câu truyện nhân gian được kể lại, ở trong thâm sơn rừng già câu hồn đoạt phách nhân tâm.

Tư Thanh Liên bỗng dưng đỏ mặt, hoang mang rối loạn quay đầu đi không dám nhìn lại.

Khê Lan Tẫn còn tưởng rằng Tư Thanh Liên đã nhận ra cái gì đó không đúng, trong lòng đang không ngừng suy nghĩ đối sách thì thấy hắn đột nhiên quay mặt đi, có chút khó hiểu.

Đệ tử Dược Cốc này tại sao lại khẩn trương như vậy?

Hắn nhìn vành tai đang đỏ lên của Tư Thanh Liên không khỏi xoa xoa bàn tay. Lúc nãy tay hắn suýt nữa đã chạm vào Tư Thanh liên, da thịt tiếp xúc nhiệt lượng trong nháy mắt truyền qua, có điều còn chưa đợi hắn kịp cảm nhận, cách tay đã bị Tạ Thập Đàn giữ lại.

Thân thể giống như từ vực sâu lạnh lẽo bước sang mùa xuân ấm áp, hàn ý phút chốc tiêu giảm.

Chẳng lẽ dương khí của Tư Thanh Liên không đủ nhiều? Dương khí cũng chia mạnh yếu sao?

Khê Lan Tẫn không nhịn được trộm liếc nhìn Tạ Thập Đàn. Thiếu niên vẫn luôn im lặng đi theo bên cạnh hắn giống như một cơn gió tuyết tĩnh mịch lay động.

Ánh mắt vô thức dừng ở trên khuôn mặt tuấn tú như ngọc của y. Có điều mỹ mạo như vậy lại thủy chung không mang nụ cười. Tiểu Tạ nhìn qua lạnh lùng thế mà dương khí lại dồi dào như vậy.

Ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm của Lan Khê Tẫn khiến Tạ Thập Đàn không thể tiếp tục làm ngơ, y khẽ nhíu mày quay đầu.

Khê Lan Tẫn thiếu chút nữa kìm lòng không được mà giơ tay lên sờ, trong nháy mắt hoảng hốt hoàn hồn ho nhẹ một tiếng: “Khụ, không có gì, không có gì, không cần để ý đến ta”

Ảnh Hưởng của Hàn Hoa càng lúc càng lớn, cái lạnh kia thẩm thấu tứ chi bách hài, tựa như mặc một bộ quần áo mỏng manh đi trên băng thiên tuyết địa, nghênh đón từng đợt gió lạnh đến thấu tận xương tủy, mà bên cạnh lại có một cái lò sưởi Tiểu Tạ… đầy mê hoặc.

Khê Lan Tẫn càng nghĩ càng lạnh, ngón tay có chút run rẩy, kiệt lực khắc chế xoay người đi thẳng theo chỉ dẫn của Tư Thanh Liên.

Tiểu Tạ không thể tùy tiện chạm vào nhưng tiểu bằng hữu này có thể chạm a, chỉ cần chạm vào giảm bớt một chút thôi…Ý nghĩ vừa hình thành trong đầu liền muốn giơ tay lên, có điều tay còn chưa chạm tới Tư Thanh Liên cổ tay đột nhiên bị một lực đạo mạnh mẽ kéo trở lại.

Tạ Thạch Đàn âm thanh băng lãnh nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Khê Lan Tẫn ủy khuất: “Ta lạnh”

Tư Thanh Liên nghe động tĩnh phía sau cũng quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì thế?”

Khê Lan Tẫn nước mắt lưng tròng, muốn tranh thủ sưởi một chút nhiệt độ: “Tư đạo hữu, ta…”

Thế nhưng lời còn chưa nói hết đã bị sợi dây thừng trắng từ cổ tay kéo trở về, phút chốc cách xa lò sưởi nhỏ.

Lò sưởi lớn thản nhiên nói: “Không có gì, dẫn đường đi”

Tư Thanh Liên không hiểu sao không dám nhìn thẳng vào tuyết y thiếu niên bên cạnh Khê Lan Tẫn, chỉ cần nhìn vào một cái đáy lòng hắn liền phát lạnh, nghe vậy da đầu căng cứng, mơ mơ hồ hồ mà làm theo như mệnh lệnh, quay đầu lại tiếp tục dẫn đường.

Khê Lan Tẫn ngón tay lạnh cóng, trơ mắt nhìn lò sưởi nhỏ quay đầu nhanh chóng bước đi ở phía trước: “……” Hắn thực sự rất tức giận!

Khê Lan Tẫn rầu rĩ không vui, ngậm miệng không nói nữa.

Đối với tu sĩ mà nói đường xuống núi rất ngắn, không qua bao lâu đã đi đến Dược Cốc.

Dược Cốc được bố trí một đại trận kết giới để đề phòng kẻ trộm và yêu thú xâm nhập.

Bởi vậy thung lũng nhìn như bình thường này sau khi Tư Thanh Liên lấy ra ngọc bài thân phận, bấm niệm pháp quyết, kết giới liền tựa như một làn nước gợn, tự động tách ra, bại lộ ra trước mắt khung cảnh chân chính bên trong.

Trong sơn cốc khe suối uốn lượn khắp bốn phía như rể cây, hoa cỏ mọc thành chùm, nơi nơi đều là thần dược, giống như mùa xuân đủ các loại màu sắc tím, hồng, xanh nét mực vẩy khắp thung lũng. Đệ tử trong Cốc đều đang đi đi lại lại, phần lớn là bận bịu chăm sóc linh dược, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm.

Ánh tà dương bao phủ sơn cốc, thi thoảng lại phảng phất những cơn gió nhẹ thổi qua khiến lòng người bất tri bất giác cảm thấy yên bình. Dọc con đường dẫn đến những ngôi nhà ở phía xa xa có rất nhiều điểu thú, sinh thái tự nhiên ở nơi đây rất không tồi.

Khê Lan Tẫn mở to mắt nhìn thấy một con hưu nhỏ đang lén lút thò đầu vào vườn thuốc nhai linh thảo, bên cạnh còn có một đệ tử Dược Cốc khác đang suy sụp la hét: “Thuốc của ta, ngươi có biết thuốc này ta đã dưỡng năm năm rồi không, nếu lần này thi trượt ta nhất định sẽ làm thịt ngươi!”

Một đệ tử khác bên cạnh nổ lực giữ hắn lại: “Ngươi bình tĩnh một chút , đó chính là sư huynh của chúng ta đó, thân phận của nó còn lớn hơn ngươi.”

Biểu tượng của Dược Cốc hình như là hưu nhỉ… Hóa ra ở tu chân giới học viện y dược cũng cần phải làm luận án tốt nghiệp sao?

Khê Lan Tẫn thương hại thu hồi tầm mắt. Càng đến gần ốc xá càng có thêm nhiều người, mùi thuốc cũng càng ngày càng nồng đậm.

Các đệ tử thấy Tư Thanh Liên đi đến thì cười cười chào hỏi: “Tư sư huynh hai vị phía sau là..?”

Người đến Dược Cốc cầu thầy chữa bệnh vốn nên xếp hàng chờ đợi mới đúng.

Tư Thanh Liên cân nhắc một chút, quyết định không nói ra thân phận của Khê Lan Tẫn, liền xua tay nói: “Là khách của ta.”

Nghe vậy đám đệ tử cũng không tiếp tục hỏi nữa. Tư Thanh Liên này hình như thân phân cũng không tầm thường, vậy mà còn có một gian phòng riêng của mình.

Hắn dẫn hai người bọn họ vào trong phòng liền thuận miệng nói: “Làm phiền hai vị ở đây chờ một chút, ta đem tổ ong này đi xử lí ổn thõa càng sớm càng tốt mang nó đến kho thuốc, sau đó sẽ nhanh chóng trở lại ngay”

Khê Lan Tẫn tự nhiên ngồi xuống giường bắt chéo chân nói: “Vậy thì mau đi đi”

Thấy Tư Thanh Liên đã đi xa Khê Lan Tẫn lúc này mới nhìn về phía Tạ Thập Đàn nghẹn một bụng không vui nói: “Tiểu Tạ à lúc nãy ngươi làm cái gì vậy? Ta chỉ muốn chạm vào Tư Thanh Liên một chút để giảm bớt cảm giác lạnh buốt do Hàn Hoa mang lại mà thôi, tại sao lại ngăn cản?” Hắn cũng không có ăn thịt Tư Thanh Liên.

Tạ Thập Đàn nhẹ nhàng vuốt ve tuyết châu trên cổ tay, đơn giản nói: “Có thể nhịn liền nhịn, chạm sẽ nghiện”

Người bị Hàn Hoa kí sinh lúc sau sẽ sinh ra tham luyến hơi ấm của da thịt, nếu cùng một người nào đó tiếp xúc thân thể sẽ sinh ra tâm nghiện. Tiếp xúc càng nhiều tâm nghiện càng lớn đối với người kia cũng sẽ không kiềm chế được, ỷ lại, đến chết không thôi, cho dù có nhổ đi Hàn Hoa cũng khó có thể giải được.

Đồ đệ của một tu sĩ Luyện Hư Kỳ từng bị mắc phải loại độc dược Hàn Băng Phách Hoa này, đợi đến khi sư phụ hắn nhổ Hàn Hoa thì mọi chuyện cũng đã muộn màng. Đồ đệ thiên kiêu của hắn bởi vì tâm nghiện đã quá nặng cho nên một mực nghe theo tên tà tu hạ hoa. Cho dù có gϊếŧ chết tên tà tu kia, sau đó đem hắn rời đi đi chăng nữa sau này bước vào độ kiếp cũng sẽ bị tâm ma quấn thân khó lòng thoát nổi.

Khê Lan Tẫn biết Tạ Thập Đàn cũng không phải là người hay nói đùa, nhịn không được nuốt nuốt nước bọt: “Vậy sau đó, giải quyết thế nào? Tu sĩ Luyện Hư Kỳ kia không có khả năng cho phép đồ đệ của hắn cùng một tên Ma Tu kết thành đạo lữ đi? Kia chắc chắn là vô cùng nhục nhã cùng chán ghét đến cực điểm”

“Ừm”

Tạ Thập Đàn nhẹ nhàng băng quơ nói: “Hắn liền đem hai người kia chết chết”

Khê Lan Tẫn tâm tình phức tạp: “…” Khó trách Tiểu Tạ lại ngăn cản. Hắn cũng biết tình huống hiện tại của bản thân tốt nhất không nên tùy tiện sờ sờ chạm chạm lung tung, đơn giản thu thập lại tâm tình, ánh mắt lại bị ngọc châu như tuyết trên cổ tay Tạ Thập Đàn hấp dẫn.

Tạ Thập Đàn khí chất lạnh lùng bình thản nhiên lại đeo thêm một chuỗi tuyết châu trên cổ tay nhìn qua giống như một vị phật tử thánh khiết, có điều dựa theo tính cách của y hẳn là sẽ không thích mang theo trang sức mới phải, vậy mà còn thường xuyên vuốt ve?

Hắn tiến lại gần, kỳ quái hỏi: “Tiểu Tà vật trên cổ tay…”

Lời còn chưa nói xong đã bị một âm thanh khác ngoài cửa chen vào: “Hai vị đợi lâu rồi, ta thấy hai người hình như đều có bệnh, xem ai trước đây?”

Ngươi tới cũng thật đúng thời điểm. Khê Lan Tẫn lời nói bị đánh gãy liền nuốt trở về tựa lưng vào ghế, càm khẽ nâng hướng Tạ Thập Đàn nói: “Vậy trước xem mắt cho đệ đệ ta đi” Tạ Thập Đàn còn đang muốn phản bác hai chữ “đệ đệ” thì Tư Thanh Liên đã bước đến gần

Tư Thanh Liên vốn có chút sợ hãi Tạ Thập Đàn có gắng tự nhủ trong mắt thầy thuốc, chúng sinh ngang bằng, vượt qua sợ hãi nói: “Tiểu đạo hữu ngươi trước tháo vải trắng trên mắt xuống cho ta nhìn thử”

Khê Lan Tẫn mỉm cười: “Tiểu Tạ mau tháo xuống cho thầy thuốc xem đi”

Tạ Thập Đàn dừng một chút, chậm rãi nâng tay nghe lời tháo vải lụa trên mắt ra. Lông mi dài khẽ run run, từ từ khép mở để lộ con ngươi nhạt màu, đáy mắt tựa như tuyết sơn lúc ẩn lúc hiện xinh đẹp đến động lòng.

Khê Lan Tẫn nhìn thấy ánh mắt của hắn phút chốc hốt hoảng nhớ đến một ít mảnh vỡ còn sót lại trong mộng lúc trước thỉnh thoảng vẫn luôn hiện lên trong đầu, làm cho hắn cảm thấy… Ánh mắt của Tiểu Tạ vốn không nên như thế này mà phải sáng rực tựa như ngọc lưu ly màu vàng kim mới đúng.

Hai mắt kia khi nhìn hắn liền trở nên tĩnh lạnh tựa như mặt băng trên hồ, tất cả buồn vui chán ghét đều bị chôn vùi bên dưới.

Khê Lan Tẫn hoảng hốt, ý thức cũng không biết đã bị thổi bay đến phương nào.

Tư Thanh Liên lúc này mới nói: “Quả nhiên bị trúng độc, tiểu đạo hữu bây giờ ta sẽ bắt mạch cho ngươi”

Tạ Thập Đàn đưa cổ tay ra. Dược Cốc và hắn vốn dĩ là bạn bè tìm Dược Cốc Cốc chủ chữa trị lại càng nhanh hơn chút có điều trận ám sát ở Chiếu Dạ Hàn Môn hôm ấy có chính đạo cũng có ma môn, trước khi khôi phục tu vi điều tra rõ ràng vẫn không nên tiết lộ thân phận.

Tư Thanh Liên vô cùng cẩn thẩn đem một ít linh lực thâm nhập, sau một lát sắc mặt ngưng trọng đứng lên.

Khê Lan Tẫn lúc này cũng phục hồi tinh thần, thấy sắc mặt Tư Thanh Liên thay đổi trái tim cũng nhanh chóng treo cao.

Tư Thanh Liên không biết từ đâu lấy ra một miếng ngọc giản cổ xưa dán lên trán dùng thần thức xem xét nội dung bên trong sau đó khom người nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Thập Đàn không chớp mắt yên lặng phun ra ba chữ “Tĩnh Dạ Lan”

Khê Lan Tẫn khẩn trương hỏi: “Đó là cái gì?”

Tư Thanh Liên đứng thẳng người lên, sau khi biết được chất độc mà Tạ Thập Đàn trúng phải không những không nhẹ nhõm ngược lại sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

“Ta từng nghe sư phụ có nhắc đến một lần bản thân cũng chủ tâm đi xem xét cho nên mới có chút ấn tượng. Tĩnh Dạ Lan là một loại bí độc thượng cổ, Mượn Phong Lan phá hư linh mạch của tu sĩ, áp chế thần thức, khiến cho người bị trúng độc trở thành phế nhân”

Tạ Thập Đàn khẽ rũ mắt. Hóa ra là Hoa Lan trồng trên núi.

Tư Thanh Liên do dự một lát lại mới nói: “Ta thấy tiểu bằng hữu này độc tố tựa hồ đều đã tụ lại trên mắt, nếu không nhanh chóng giải độc chỉ sợ…” Đôi mắt này liền bị phế đi.

Không nghĩ đến Tiểu Tạ cư nhiên trúng phải loại độc lợi hại đến vậy.

Khê Lan Tẫn sắc mặt không tốt: “Phải làm sao mới có thể giải độc?”

Tư Thanh Liên gãi gãi mặt, khó xử nói: “Phương pháp giải độc sư phụ cũng không có nhắc đến, trong sách lại viết rất sơ sài, ta tài sơ học thiển chỉ có thể trở về học thêm, hoặc hỏi sư phụ..”

“Không cần” Tạ Thập Đàn thình lình mở miệng: “Chỉ cần dùng nhựa của Huyết Vân Ngưng Chi Thụ”

“Huyết Vân Ngưng Chi Thụ? Ta cũng từng đọc qua một cuốn sách có nhắc đến nhưng mà thượng cổ thần thụ này đã sớm tuyệt tích rồi”

Tạ Thập Đàn cũng không muốn tiếp tục nghe những lời nói vô nghĩa, nhẹ nâng tay ý muốn Tư Thanh Liên im miệng: “Vậy còn Hàn Băng Phách Hoa thì giải như thế nào?”

Rõ ràng chỉ là một thiếu niên đơn bạc gầy yếu ngồi ở trên ghế còn thấp hơn hắn một cái đầu nhưng khi nghe lời y nói xong Tư Thanh Liên lại cảm thấy giống như mình bị một ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, không tự chủ được cúi đầu nghe lệnh.

Thẳng đến khi nghe được cái tên Hàn Băng Phách Hoa liền giật mình sửng sốt ba giây, sắc mặt đại biến, kích động luống cuống đứng lên: “Ngươi còn trúng Hàn Băng Phách Hoa sao, lúc nãy ta ta cũng chưa từng nhận ra.

Thấy bộ dáng Tạ Thập Đàn trấn định bình tĩnh, Khê Lan Tẫn đoán có lẽ y biết phải đi đâu tìm kiếm thần thụ trong lòng cũng không còn khẩn trương nữa.

Nâng tay chỉ chỉ về phía mình vẻ mặt trầm trọng: “Ngươi đương nhiên là ở trên người hắn thăm dò không ra rồi, bởi vì người trúng chiêu là ta này”

Tư Thanh Liên đồng tử run rẩy, ai lại không muốn sống như vậy, dám động vào ánh trăng sáng của Vọng Sinh Tiên Tôn?

Trên người của Khê Lan Tẫn trúng Hàn Hoa, Tư Thanh Liên cũng biết lợi trong đó, không dám tùy tiện chạm vào.

“Nếu muốn nhổ tận gốc Hàn Băng Phách Hoa có hai cách. Cách thứ nhất là tìm một tu sĩ có tu vi Luyện Hư Kỳ nhờ hắn nhổ hoa, thứ hai là dùng Không Tẫn Hoa, khi đó băng hỏa gặp nhau tức khắc sẽ tiêu trừ.”

Khê Lan Tẫn quyết đoán bỏ qua điều kiện thứ nhất vô cùng mong đợi nhìn hắn: “Vậy Dược Cốc của các ngươi có Không Tẫn Hoa không?”

Đôi mắt đen láy sáng ngời long lanh nhìn chằm chằm về phía này làm người khác khó có thể nói lời từ chối.

Tư Thanh Liên trầm mặc lắc đầu: “Không Tẫn Hoa là thuần dương chi hoa, điều kiện sinh trưởng khắc nghiệt thường sống ở trong biển lửa, chỉ có thể tìm thấy trong bí cảnh, rời khỏi nơi sinh trưởng trong vòng ba hơi thở, tức khắc hóa thành tro bụi. Trong Cốc không thể bảo tồn được.”

Dừng một chút trộm nhìn thiếu niên hồng y đỏ rực, mặt và tai lặng lẽ đỏ lên: “Đàm tiền bối trước khi nhổ được Hàn Hoa ngươi nhất định phải chú ý một chút, tránh tiếp xúc với nam nhân quá nhiều nếu không sẽ, sẽ…

Sắc mặt Khê Lan Tẫn trầm trọng: “Ta biết”

Tư Thanh Liên nhìn thấy Khê Lan Tẫn tu vi chỉ mới Luyện Khí Kỳ rồi lại nhìn sang Tạ Thập Đàn linh lực không hề dao động, khẽ thở dài một hơi, chân thành đề nghị: “Không Tẫn Hoa tuy rằng không quý hiếm bằng Huyết Vân Ngưng Chi Thụ nhưng cũng không phải là vật dễ tìm, bí cảnh lại rất nguy hiểm, Đàm tiền bối không bằng đến Chiếu Dạ Hàn Sương tìm Vọng Sinh Tiên Tôn giúp ngài nhổ Hàn Hoa đi, nói không chừng y còn biết chỗ của Huyết Vân Ngưng Chi Thụ…”

Khê Lan Tẫn: “…” Đi tìm Tạ Tiên Tôn làm gì, ngại mạng dài quá hay sao? Rõ ràng là có lựa chọn tốt hơn lại lựa chọn không làm quả thực sẽ khiến cho người khác cảm thấy sinh nghi.

Khê Lan Tẫn đầu óc xoay chuyển, ý đồ muốn che lấp: “Ta không dám”

Tư Thanh Liên mê man hỏi: “Tại sao? Tuy rằng hiện tại Tạ Tiên Tôn đang bế quan nhưng ta tin rằng chỉ cần tiền bối đến, cho dù thế nào y nhất định cũng sẽ ra gặp..”

Khê Lan Tẫn đánh gãy lời hắn nói từng bước từng bước một dẫn dắt: “Những chuyện đó ta đều đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng nếu như tất cả đều là sự thật ngươi nghĩ Tạ Tiên Tôn đã mất ta một lần sẽ nguyện ý giải trừ Hàn Hoa, thả tự do cho ta sao?”

Tư Thanh Liên nghe theo lời hắn nói dường như nghĩ đến một viễn cảnh nào đó, đồng tử run rẩy

“Ngài, ngài nói…”

Khê Lan Tẫn nhớ lại những tình tiết cẩu huyết trong kịch bản kiếp trước, trầm trọng gật đầu: “Nói không chừng hắn sẽ đem ta nhốt lại, để ta ỷ vào hắn, một bước cũng không rời xa, chỗ nào cũng đi không được, chỉ có thể giang chân sinh hài tử cho hắn.”

Tư Thanh Liên thanh âm run rẩy: “Đàm tiền bối ngài ngàn vạn lần đừng đi tìm Tạ Tiên Tôn”

Tạ Tiên Tôn nhắm mắt lại, mặt không biểu cảm vuốt ve hạt châu trên cổ tay.