Chương 18

Khê Lan Tẫn nhất thời lạnh đến run người, đoán chừng có thể là do Hàn Hoa trong cơ thể lại sinh trưởng. Hắn khó khăn bọc mình thành một quả bóng, trong lúc bận rộn còn bớt chút thời gian nhìn sang Tiểu Tạ, thấy biểu tình không vui của y chần chờ một chút, sau đó đem áo choàng trên người đưa qua: “Tiểu Tạ, ngươi cũng lạnh sao? Có muốn khoác một cái không?”

Tạ Thập Đàn lãnh đạm nói: “Không”

Khê Lan Tẫn “Ồ” một tiếng cúi đầu tiếp tục cố gắng quấn chặt mình.

Tu sĩ đối với nóng lạnh không mẫn cảm như phàm nhân, bí cảnh ban đêm có chút rét lạnh nhưng cũng không có lạnh đến quá mức, không phải dùng linh lực bao quanh thân thể là được rồi sao? Những tu sĩ khác kỳ quái nhìn qua đều lâm vào trầm mặc.

Thật sự lạnh đến vậy à?

Bọn họ chợt đối với chuyện Bạch Ngọc Tinh cùng tiểu phế vật tổ đội cảm thấy oán giận vô cùng. Không lẽ tổ đội với bọn họ còn không mạnh bằng bọn hắn? Nhìn kìa, tiểu bạch kiểm kia ngay cả một chút lãnh ý cũng chịu không được, nếu gặp phải nguy hiểm còn hy vọng hắn có thể giúp ích được sao?

Khê Lan Tẫn cũng không rảnh quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Hắn hiện tại đã bị đông lạnh đến tinh thần hoảng hốt, mơ hồ bị mê hoặc bởi khí tức nhẹ nhàng sạch sẽ của Tạ Thập Đàn nhịn không được muốn tiếp cận cọ cọ lên người y, vô thức nhích lại gần một chút, lại rùng mình một cái, chậm rãi dời sang. Một lát sau lại chậm rãi nhích về phía Tạ Thập Đàn rồi lại lùi về.

Bên tai sột soạt không ngừng, Tạ Thập Đàn mặt không chút thay đổi nhẫn nhịn.

Khê Lan Tẫn giống như con lật đật nhích tới lùi đi cuối cùng đến lần thứ ba thì bị một bàn tay nắm lấy kéo lại.

Bàn tay kia như lãnh chạm ngọc mài nhưng lại vô cùng ấm áp. Hơi ấm trong khoảnh khắc theo chỗ da tiếp xúc truyền đến, thoải mái tựa như đang ngâm mình trong làn nước ấm, làm Khê Lan Tẫn có chút mơ hồ, cảm giác hơi say: “Không được...”

“Đừng nhúc nhích.” Tạ Thập Đàn vẫn chưa buông hắn ra, ngược lại nắm càng chặt hơn.

“Một lát mà thôi, không có ảnh hưởng.”

Khê Lan Tẫn vẫn tiếp tục giãy dụa thì nghe thấy giọng nói dỗ dành của Tạ Thập Đàn: “Ngủ đi.”

Ngủ rồi sẽ không còn khó chịu nữa. Đợi đến khi hừng đông, Hàn Hoa sẽ thu liễm lại.

Khê lan Tẫn rất có kinh nghiệm, chần chừ một lát, cuối cùng từ bỏ, nghe lời chậm rãi hô hấp sau đó thấp giọng dặn dò: “Vậy ta ngủ một lát, Tiểu Tạ ngươi không được chạy lung tung đâu đó, có việc gì thì gọi ta”

Tạ Thập Đàn "Ừ" một tiếng. Nghe thấy Tạ Thập Đàn trả lời, Khê Lan Tẫn mới an tâm nhắm mắt lại nắm lấy tay y.

Bạch Ngọc Tinh trộm nhìn sang, thấy vậy không khỏi tặc lưỡi. Có thể ở loại địa phương quỷ dị này ngủ không hổ là quý nhân mà hắn nhìn trúng.

Vạn Bách vốn đã rất bất mãn thấy vậy không khỏi cười lạnh: “Ở trong bí cảnh cũng dám ngủ, thật không biết là đến để làm gì nữa, tưởng đây là nhà mình sao?”

Tu sĩ bên cạnh đều gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, đúng vậy”

Khê Lan Tẫn không những ngủ được còn ngủ đến vô cùng an ổn, thẳng đến nửa đêm hắn mới bị một loạt những âm thanh kì quái đánh thức. Âm thanh giống như dùng một vật gì đó gõ vào, từng tiếng một vang lên mỏng manh lại dày đặc, không phải vàng, không phải ngọc, cũng chẳng phải đá, lại nghe không rõ, lúc gần lúc xa vang vọng bốn phương tám hướng, không chỗ nào không có.

Khê Lan Tẫn cảnh giác lắng nghe sau đó mở mắt ra nhìn. Tu sĩ chúng quanh vẫn đang nhắm mắt đả tọa bên cạnh đống lửa tựa hồ không hề phát hiện ra chuyện này. Trong phim kinh dị, bình thường nếu như nghe thấy tiếng động lạ chín phần mười đều là vật hi sinh.

Khê Lan Tẫn: “…”

Hắn quyết định không thể giống với vật hi sinh sợ hãi một đám tiểu quái được, thả nhẹ hô hấp, cẩn thận lắng nghe âm thanh.

Có điều âm thanh này quá mỏng lại còn dày đặc, giống như từng chút từng chút đυ.c vào trong đầu khiến hắn đau đớn đến khó chịu, cũng vô pháp nhận ra âm thanh này từ đâu mà đến.

Vậy mà mọi người xung quanh vẫn giống như trước không hề phản ứng. Ánh mắt Khê Lan Tẫn chậm rãi chuyển sang người ở bên cạnh mình. Tạ Thập Đàn đang trong tư thế đoan chính đả tỏa, cũng không biết là y đang nghỉ ngơi hay chỉ đơn thuần là ngồi ngẩn người .

Hắn kéo kéo tay áo của Tạ Thập Đàn, do dự một chút cuối cùng cũng nhỏ giọng nói ra lời mà một pháo hôi khi nghe thấy âm thanh quái dị nói: “Tiểu Tạ, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”

Bị ảnh hưởng bởi Hàn Hoa lời nói ra theo hô hấp lạnh thêm vài phần phả vào cánh tai của Tạ Thập Đàn làm hàng mi sau lớp lụa mỏng của y nhẹ nhàng run rẩy, nhẹ gật đầu.

Không hổ là tiểu cẩu cẩu, quả nhiên thực sự nghe thấy!

Khê Lan Tẫn nhất thời giống như tìm được chiến hữu, nhanh chóng siết chặt tay áo của tạ Thập Đàn nhìn xung quanh: “Ta nghe không ra âm thanh phát ra từ nơi nào ngươi có biết không?”

Tạ Thập Đàn nói: “Dưới lòng đất”

Khê Lan Tẫn nhướng mi nghi hoặc.

Dưới lòng đất? Ma quỷ lộng hành?......Mà cũng phải Tu Chân Giới quỷ quái lộng hành hình như là chuyện bình thường nhỉ.

Bạch Ngọc Tinh đang hứng thú đọc thoại bản trong tay, ngẩng đầu thấy Khê Lan Tẫn và Tạ Thập Đàn đang thì thầm cùng nhau thì hưng trí bừng bừng chạy lại.

“Các ngươi đang nói chuyện gì với nhau vậy? Cho ta nghe với?”

Khê Lan Tẫn nhìn hắn nói: “Có âm thanh kì quái”

Bạch Ngọc Tinh sửng sốt một chút, thoại bản trong tay cũng “bộp” một tiếng rơi xuống đất lộ ra tên của bìa ‘Lãnh Tình Tiên Tôn, Bạch Nguyệt Quang’, hoa dung thất sắc: “Âm thanh? Nghe thấy âm thanh gì? Từ đâu truyền đến?”

Tại sao ta không nghe thấy”

Khê Lan Tẫn liếc nhanh nhìn thấy, khóe miệng không khỏi giật giật, mặt không đổi sắc đem quyển sách khép lại, cầm lấy đưa cho hắn để hắn mau mau cất đi.

“Dưới lòng đất”

Bạch Ngọc Tinh khuôn mặt biến sắc: “Ma quỷ lộng hành sao?”

Khê Lan Tẫn: “…”

Ngươi là dân bản xứ của Tu Chân Giới, sợ cái gì chứ?

Cổ âm thanh kia liên miên không dứt, va chạm không ngừng, trực tiếp vang lên trong đầu khiến đầu Khê Lan Tẫn như muốn nứt ra.

Bản thân hắn vốn sợ đau, lại do Hàn Hoa quấy phá tinh thần đã sớm bạc nhược, bây giờ thống khổ lại tăng thêm gấp bội nhịn không được rít lên một tiếng.

Nghe thấy âm thanh đau đớn của người bên cạnh Tạ Thập Đàn nhíu mày thật sâu, trực tiếp giải trừ phong bế khứu giác.

Ngạc nhiên là hương hoa nồng đậm trong không khí hiện tại đã gần như tiêu thất.

Thị giác cùng thần thức bị hạn chế, vậy mà ngũ quan lại phá lệ trở nên nhạy bén hơn. Ngoài mùi hoa còn sót lại ra y còn nghe thấy cổ hơi thở thối tha, tăm tối khác. Theo cổ hơi thở kia Tạ Thập Đàn nâng tay chỉ về một hướng.

“Bên kia”

Bạch Ngọc Tinh còn đang thơ thẩn, sau khi kịp phản ứng có chút rối rắm: “Thứ phát ra âm thanh ở phía đó sao? Vậy… Các ngươi ở đây đi ta đi đào.”

Nói làm liền làm, hắn tuy rằng sợ hãi đến run rẩy nhưng vẫn từ trong túi trữ vật lấy ra một cái xẻng thật lớn, chuẩn bị nhắm mắt đào sâu ba thước đất.

Động tĩnh của ba người bên đây cũng bị các tu sĩ xung quanh chú ý đến. Thấy Bạch Ngọc Tinh động mọi người nhịn không được tụ lại đây.

“Làm sao vậy? Bạch Đạo Hữu phát sinh chuyện gì à?”

Bạch Ngọc Tinh không trả lời, vừa định động thủ, Khê Lan Tẫn đã nhanh hơn một bước chộp lấy, đầu cũng không quay lại: “Tránh ra một chút”

Sau đó theo lời của Tạ Thập Đàn nhanh chóng đào xuống, chỉ trong chốc lát đã sâu xuống vài thước, chợt nghe ‘két’ một tiếng chạm vào thứ gì đó.

Là một cái xương sọ người.

Khê Lan Tẫn mài một chút cũng không cau lại tiếp tục đào xuống. Một lát sau, cảnh tượng dưới đáy hố cuối cùng cũng hiện rõ ra trước mắt mọi người.

Ai cũng không ngờ được dưới biển hoa thơ mộng xinh đẹp động lòng người này lại là một mảng hài cốt mênh mông trắng đến có chút chói mắt. Trong đó không thiếu xương người, xương yêu thú, còn có một số loại xương không thể phân biệt được của loài gì, rậm rạp chồng chất lên nhau.

Hoặc có lẽ chính là những thi hài này được chôn xuống đây để cung cấp chất dinh dưỡng cho biển hoa sinh trưởng.

Tất cả mọi người đều đồng loạt hít vào một hơi.

Khê Lan Tẫn rủ mắt xuống, dùng xẻng đẩy ra một cái đầu lâu, nhấc chân đạp lên, mắt cũng không thèm nhắm đạp nát hộp sọ. ‘Roạt’ một tiếng thanh thúy vang lên, hắn mỉm cười nói: “Mặc dù các ngươi rất nhiệt tình nhưng ta chỉ thích xương cốt đẹp thôi”

Mọi người: “…” Tiểu phế vật luyện khí kì này làm sao lại khiến cho người ta có chút sợ như vậy chứ.

Một đống âm thanh loạn thất bát tao vang lên nháy mắt tịch liêu, đám xương cốt nằm im vờ chết không dám động đậy.

Khê Lan Tẫn nhàm chàm dùng xẻng khều tới đẩy lui một đám xương dưới hố, âm thanh hài cốt va chạm vang lên cuối cùng cũng hiểu được một loạt những âm thanh kì quái quấy nhiễu hắn lúc trước từ đâu mà ra.

Bạch Ngọc Tinh trốn sau lưng Tạ Thập Đàn ló nửa đầu ra, nhìn thấy một màn như vậy không khỏi trợn mắt há mồm: “Tạ đạo hữu, sao lá gan của hắn lại lớn như vậy?”

Tạ Thập Đàn yên lặng một lát: “Lên đây, đừng chơi nữa”

Khê Lan Tẫn ‘Ồ’ một tiếng phủi phủi bụi đất không hề tồn tại trên người từ đáy hố nhảy lên, thuận tiện đem xẻng trong tay trả lại cho Bạch Ngọc Tinh.

“Đừng nói là…” Một nữ tu sĩ lên tiếng lắp bắp nói: “Dưới biển hoa này toàn là xương trắng nha?”

Lời vừa nói xong, đất dưới chân đột nhiên rung chuyển, âm thanh lúc nãy cũng vang lên với mức độ dày đặc hơn, cẩn thận nghe dường như là tiếng cười giòn tan của bạch cốt dưới chân. Đại khái là không còn thổ nhưỡng che giấu cho nên mọi người xung quanh cũng có thể nghe thấy âm thanh này.

Sắc mặt mọi người nháy mắt trắng bệch, xoàn xoạt rút kiếm cảnh giác nhìn bốn phương. Nếu không phải địa phương quỷ quái này ngự kiếm bay lên tiêu hao linh lực lại có thể gặp phải bất trắc, bọn họ đã sớm ngự kiếm lao đi.

Bạch Ngọc Tinh sợ hãi run rẩy bắt lấy tay của Tạ Thập Đàn, còn chưa chạm đến đã bị một cỗ kình lực đánh cho đau đến gào khóc, thập phần ủy khuất: “Tối hôm qua Đàm đạo hữu dắt tay ngươi ngươi cũng không có đánh hắn……Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chúng ta rời khỏi nơi này đi được không?”

Khê Lan Tẫn cũng không có bị động tĩnh dưới chân dọa sợ, quay đầu lại nhìn Tạ Thập Đàn: “Tiểu Tạ”

Tạ Thập Đàn “Ừm” một tiếng nói tiếp: “Đây là sào huyệt của Mộng Yêu”

“Mộng yêu?”

“Mộng Yêu giỏi thuật thăm dò nhân tâm, có thể câu ra linh hồn sâu thẩm nhất của con người”

Tạ Thập Đàn hơi dừng lại, giọng nói bình thường thản nhiên: “Từ lúc ngửi thấy hương hoa đã đồng nghĩa với việc trúng phải Mị Thuật, hương hoa càng nhạt đại biểu cho việc trúng thuật càng sâu”

Khê Lan Tẫn sắc mặt trở nên nghiêm túc. Khi vừa mới tới biển hoa mùi hương tồn tại vô cùng nồng đậm, hiện tại hắn mới ý thức được hương hoa phảng phất tản ra đã nhạt đến mức không còn ngửi thấy.

Hóa ra không phải hương hoa tan ra mà là bọn họ trúng thuật đã sâu, ngửi mãi thành quen.

Những người khác nghe vậy thì ngơ ngác: “Sao ta chưa từng nghe qua còn có loại đồ vật này?”

“Phàm nhân này sao lại biết nhiều như vậy? Không biết thì đừng có nói lung tung”

“Nhưng nếu là thật thì xương cốt mà chúng ta nhìn thấy lúc nãy lẽ nào là của những người trước kia vào bí cảnh sao?”

“Ngươi..Ý ngươi là từ lúc chúng ta bước vào đây thì đều đã trúng thuật

Không biết có phải là đoạn đối thoại ẩn giấu trong biển hoa của bọn họ bị Mộng Yêu nghe thấy hay không, xung quanh cạc cạc vang lên tiếng cười, âm thanh hài cốt cũng đột nhiên im bặt.

Hương thơm nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi, mọi người chỉ nghe trong đầu ong một tiếng sau đó đều lâm vào bất tỉnh.

Tạ Thập Đàn không nhanh không chậm bổ sung: “Mộng Yêu khởi thuật” Nhưng đã không còn ai có thể nghe thấy.

Mộng yêu sẽ đào ra chỗ đẹp nhất hoặc đau khổ nhất sâu thẩm bên trong linh hồn con người để bọn họ chìm đắm trong đó, rồi lặng yên không một tiếng động cắn nuốt thần hồn.

Ong một tiếng trong đầu vang lên Tạ Thập Đàn cũng biết mình sắp nhìn thấy viễn cảnh gì.

Mở mắt ra vải lụa trước mắt không biết đã ở nơi đâu, ngay cả thần thức bị trói buộc cùng hắc ám trước mắt cũng không còn, tầm mắt dần dần rõ ràng.

Thứ đập vào mắt hắn đầu tiên chính là xích châu như máu đang khẽ lay động.

Người trong lòng ngẩng đầu lên nhìn hắn, máu tươi nhuộm đỏ khóe môi, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, khuôn mặt kia hiện ra vẻ tuấn mĩ kinh tâm động phách lại thêm vẻ ngoài ba phần yêu dị. Y nhìn Tạ Thập Đàn há miệng thở dốc giống như muốn nói cái gì, nhưng rồi lại chỉ lộ ra một chút áy náy, phức tạp khôn tả: “Thật xin lỗi. Gϊếŧ ta đi, Tạ Thập Đàn”